Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 176



Cảnh sát đã không hỏi anh ta câu hỏi này trong quá trình thẩm vấn nên không có gì ngạc nhiên khi Hà Khải Hiên quên mất chi tiết nhỏ này.

Hơn nữa, đối với người cận thị, hành động tháo kính ra và đeo kính đã trở nên quen thuộc, sự việc đã trôi qua mười hai năm, bây giờ nhớ lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể xác nhận liệu lúc đó mình có đeo kính hay không.

Thích Mê vẽ một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh [nhân chứng một].

Sau đó tiếp tục xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng hai Từ Vị.

"Cậu nói lúc 12:15 chắc chắn đã nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài trong cơn mưa lớn. Tại sao thời gian lại chắc chắn như vậy?" Thích Mê hỏi Từ Vị.

Từ Vị: “Bởi vì lúc đó tôi có cầm điện thoại xem giờ! Chẳng phải tôi đã nói với các cậu lúc đó có sét, chiếu sáng cả sân, cho nên tôi mới khẳng định Lương Khôi chạy ra ngoài, tôi không cận thị. Đêm đó tôi nhìn thấy mặt Lương Khôi, cậu ta là người đã chạy ra ngoài... Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu cậu ta đi dưới mưa vào ban đêm như thế thì liệu có bị bệnh không? "

Vừa nói đến đây, anh ta mới nhận ra nơi đây hiện giờ đang là sân nhà của Lương Khôi, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Lúc này Thích Mê mới nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu nói cậu nhìn thấy mặt Lương Khôi? Nếu cậu ấy sợ tội bỏ trốn thì làm sao cậu có thể nhìn thấy mặt cậu ấy được, phải nhìn thấy lưng mới đúng chứ?"

Từ Vị chớp mắt, nhớ lại: "Có lẽ do cậu ấy quay đầu lại đúng lúc bị tôi nhìn thấy chăng? Dù sao tôi có thể khẳng định tôi đã nhìn thấy mặt, nếu không tôi cũng không thể khẳng định Lương Khôi đã chạy ra ngoài."

“Vậy cậu diễn tả lại cho chúng tôi hành động của Lương Khôi lúc đó đi?” Hà Khải Hiên đề nghị.

"Không được!" Từ Vị nghe còn phải bắt chước thì lắc đầu nguầy nguậy, da đầu tê dại, anh ta không muốn bắt chước người chết, sợ gặp vận xui.

Thích Mê cảm thấy đây là một ý kiến hay, đứng lên: “Vậy để tôi diễn, cậu miêu tả.”

Từ Vị suy nghĩ một lúc: "Lúc đó tôi nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân, quay người lại ở gần giữa sân. Lúc cậu ta quay lại tôi mới nhìn rõ khuôn mặt, sau đó cậu ta lại quay người chạy ra khỏi sân. Lúc đó tôi buồn ngủ quá nên quay người về phòng ngủ.”

Nghe Từ Vị miêu tả, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thích Mê.

Nguyệt

Chỉ thấy anh quay một vòng về phía Từ Vị, bước ra ngoài vòng nến, giả vờ chạy vài bước: “Có phải hành động như thế này chăng?”

Từ Vị gật đầu, tình hình lúc đó được làm rõ hơn chút: "Nhưng vẻ mặt của Lương Khôi lúc đó hình như lo lắng lắm."

Thích Mê quay lại, nhìn chằm chằm năm người còn lại: “Các cậu có phát hiện được gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nói xong, anh lại biểu diễn lần nữa để nhắc nhở họ.

“Có thể phát hiện được cái gì chứ?” Mao Tường nhếch môi không đồng ý.

Trong mắt Hà Khải Hiên hiện lên một tia thấu hiểu: “Tôi không biết các cậu cảm thấy thế nào. Dù sao theo những gì tôi cảm nhận, tôi cảm thấy Lương Khôi giống như đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó… Nếu thật sự sợ tội bỏ trốn thì cậu ta đã chạy ra ngoài mà không thèm quay đầu lại từ lâu rồi, không cần phải chạy vòng vòng trong sân rồi mới chạy ra ngoài.”

Thích Mê nhếch môi: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Cậu ấy đi vòng tròn trong sân giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc là… đang tìm người nào đó.”

Đùng đoàng!

Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chói tai.

Cùng lúc đó, ngọn nến còn sót lại trong phòng nhảy lên vài cái, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu bóng mọi người xuống đất qua cửa sổ, lập tức khiến bầu không khí trong phòng càng thêm u ám.

Đám người chen chúc vào nhau.

Thích Mê nhìn thấy bầu trời tự nhiên nổi lên sấm sét, tò mò kéo rèm ra nhìn tình hình bên ngoài.

"Đừng! Đừng kéo ra!" Mọi người đều không muốn nhìn thấy nhãn cầu đẫm m.á.u đó nữa nên vội vàng ngăn cản anh.

Thích Mê buôn rèm ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì, quay lưng về phía cửa sổ tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Vậy chúng ta có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng chính Lương Khôi là người đã nhìn thấy hung thủ ngày hôm đó và đuổi theo hắn ra ngoài? Từ Vị tình cờ nhìn thấy cậu ấy đứng trong sân tìm người?”

Mọi người đều gật đầu một cách ngập ngừng.

"Thật ra, các cậu có để ý rằng lời khai của nhân chứng chỉ là những mảnh vỡ. Cho dù người mà Hà Khải Hiên nhìn thấy có phải thực sự là Lương Khôi hay không, điều đó cũng chỉ chứng tỏ rằng cậu ấy đã từng lên tầng. Tương tự, Từ Vị nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân trong cơn mưa lớn… chỉ có thể chứng minh Lương Khôi quả thật đã chạy ra ngoài, hai chuyện này không chứng minh được Lương Khôi đã g.i.ế.c người."

Thích Mê vừa nói vừa vẽ dấu chấm hỏi bên cạnh [nhân chứng hai].

Hai dấu chấm hỏi liên tiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, cán cân trong lòng họ ngày càng d.a.o động giữa “Lương Khôi có tội” và “Lương Khôi vô tội”.

Nhưng cũng có những tiếng nói phản đối.

Lý Hội đột nhiên đưa ra quan điểm: “Đúng vậy, suy đoán của cậu có thể đúng, nhưng cậu không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Lương Khôi “ngẫu nhiên” đi lên lầu, trên lầu lại “ngẫu nhiên” xảy ra án mạng. Sau khi sự việc xảy ra, Lương Khôi lại “ngẫu nhiên” không quay lại phòng mà “trùng hợp” lại chạy ra ngoài... Nhân tiện, còn có con dao, bằng chứng dấu vân tay trên con d.a.o đó không thể nào là giả được, đúng không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com