Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 177



Lý Hội nhìn chằm chằm Thích Mê: “Cho dù cậu nghi ngờ lời khai của nhân chứng, còn vật chứng thì sao? Con d.a.o g.i.ế.c người để lại trên t.h.i t.h.ể thì sao?!”

Mọi người lại lần nữa hướng ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Thích Mê.

Thích Mê buồn cười: “Không phải chúng ta chỉ đang suy luận hợp lý thôi sao? Sao lại giống như một mình tôi bênh vực Lương Khôi vậy?”

“Không phải sao?” Mao Tường liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, “Lúc thì nghi ngờ Hà Khải Hiên không đeo kính nhìn nhầm, lúc khác lại nghi ngờ Lương Khôi đang tìm người, cậu không phải đang cố ý bênh vực Lương Khôi à?"

Thích Mê nhướng mày, nhìn biểu cảm của những người này, không nói nên lời: "Được rồi, coi như hai bên đang tranh luận đi..."

Anh vừa nói vừa lật tờ giấy, để lộ ra mặt đã ghi trước đó, chỉ vào hai chữ " vân tay" đã viết, "Các cậu không thấy kỳ lạ vì sao tôi lại đánh dấu chấm hỏi ở đây sao? Vậy thì tôi muốn hỏi, con d.a.o đó có phải đồ Lương Khôi luôn mang theo bên người không?”

Sau khi trở về nghĩ kĩ càng, Mao Tường phá vỡ sự im lặng: "Không phải, tôi nhớ con d.a.o kia là từ nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Hình như là con d.a.o trong phòng khách phải không?"

"Đúng, là con d.a.o gọt trái cây màu cam đặt trong phòng khách." Là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án, Hà Khải Hiên cũng kiên quyết khẳng định.

Thích Mê ngước mắt lên: “Vậy tôi có thể hiểu rằng, con d.a.o này được đặt ở một nơi công cộng, bất kể là ai cũng có thể lấy được?”

"Đúng là có thể như vậy, nhưng cậu giải thích thế nào về dấu vân tay trên con d.a.o gọt hoa quả kia?" Lý Hội hỏi ngược lại.

Thích Mê cười đáp: “Tôi không muốn giải thích, nhưng nếu đã tìm được dấu vân tay, vậy thì chắc chắn Lương Khôi đã chạm vào con d.a.o đó.”

"Đúng vậy, Lương Khôi từng chạm vào con d.a.o này, mà con d.a.o này lại đang nằm trên t.h.i t.h.ể người chết, cậu đừng nói với tôi là giữa hai việc không có quan hệ gì nhé? Chẳng lẽ con d.a.o này mọc chân sau đó tự đ.â.m vào ông chủ khách sạn sao?" Lý Hội cảm thấy rằng hắn đã tìm được bug trong suy luận của Thích Mê, tỏ ra hết sức hung hãn.

Thích Mê không biện giải gì, chỉ bình tĩnh đứa tay về phía Mao Tường: “Đưa chiếc cốc trên bàn sau lưng cậu cho tôi.”

Mao Tương ồ một tiếng, không suy nghĩ nhiều, quay người đưa chiếc cốc ra.

Thích Mê nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc trong tay mình: “Các cậu nói xem, trên chiếc cốc này hiện tại đang có dấu vân tay của mấy người?”

Mọi người bừng tỉnh, nhận ra cô đang đưa ra một ví dụ để chứng minh.

Mao Tường cảm thấy mình giống như một công cụ hình người, tức giận nói: “Tôi đưa cho cậu chiếc cốc đó thì nhất định trên nó dấu tay của tôi rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Không chỉ có thế." Thích Mê quay mặt cốc có hoa văn sang đối diện với tầm mắt của bọn họ, "Chiếc cốc này có hình một quả bóng bay màu đỏ bên trên, tôi nhớ nó là của Hà Khải Hiên."

Hà Khải Hiên gật đầu xác nhận: “Đúng, là của tôi.”

Thích Mê đặt chiếc cốc sang một bên: “Thấy rồi đúng không? Chiếc cốc này vô hình trung đã qua tay ba người, con d.a.o gọt hoa quả kia được đặt trong phòng khách, là nơi ai cũng có thể chạm vào nhưng trên đó lại chỉ có dấu vân tay của Lương Khôi, các cậu không cảm thấy kì lạ sao?

"Có gì mà kỳ lạ chứ? Nếu d.a.o đã được rửa sạch rồi thì sao? Như vậy thì trên đó sẽ không có dấu vân tay nữa rồi."

"Ừ, có thể cốc đã được rửa qua." Thích Mê đồng ý, "Nhưng nếu Lương Khôi dùng con d.a.o này để g.i.ế.c người, vậy tại sao cậu ấy lại rửa sạch dấu vân tay của mọi người trên đó rồi cố tình để lại dấu vân tay của chính mình?"

Lý Hội cứng họng: “Vậy, vậy nếu như cậu ta muốn làm đảo chiều suy luận, cố ý lưu lại manh mối để xóa tan nghi ngờ thì sao?”

"?"

Lời này của hắn vừa nói ra, tức khắc nhận được những ánh mắt xem thường và sự im lặng từ mọi người.

Ngay cả một đứa trẻ bốn, năm tuổi cũng biết ăn trộm thì cần phải "xóa bỏ dấu vết", huống chi đây còn là một người đàn ông trưởng thành muốn g.i.ế.c người, trừ khi não bị co giật mới có thể nghĩ đến việc để lại dấu vân tay để xóa bỏ nghi ngờ.

Nguyệt

Đến lúc này, đã có những dấu hỏi lớn đằng sau ba chứng cứ.

Không lâu sau, Thích Mê đưa lại ra một câu hỏi mới: “Tôi nhớ trong báo cáo vụ án nói rằng [Họ Lương vì thèm muốn vẻ đẹp của con gái của chủ nhà nghỉ, âm mưa làm chuyện đồi bại, bị ông chủ phát hiện nên mới dùng d.a.o g.i.ế.c người diệt khẩu] đúng không?”

Sau khi liên tiếp bị những câu hỏi tu từ của Thích Mê thông não, đầu óc của hầu hết mọi người đã quay cuồng, lúc này chỉ còn Diệp Phượng Tùng và Tào Minh Trạch đang im lặng lắng nghe, gật đầu một cái.

Mao Tường trừng mắt, cau mày: "Không phải chứ, cậu cảm thấy những lời này cũng sai sao?"

Thích Mê rất ngạc nhiên tự hỏi vì sao não của những người này lại phản ứng chậm như vậy, đành phải phân tích từng chút một cho bọn họ: “Theo báo cáo, Lương Khôi hẳn đã bị coi là một kẻ sát nhân điên cuồng. Mục đích của cậu ấy là quấy rối con gái của ông chủ nhà nghỉ, nhưng lại bị ông chủ phát hiện ra và phải dùng d.a.o g.i.ế.c người có đúng hay không?”

Mọi người giương mắt nhìn anh: "Ừ, tiếp theo thì sao?"

Ngay lúc Thích Mê đang định giải thích, Hà Khải Hiên đã kịp phản ứng lại, kịp thời tiếp lời: “Ý của cậu là, nếu Lương Khôi thật sự bị ông chủ bắt gặp mới mất khống chế g.i.ế.c người thì tại sao trên người cậu ta lại có thể chuẩn bị sẵn một con d.a.o à?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com