Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 180



"Sao lại không thể? Tất cả đều có thể!" Mao Tường và Lý Hội gần như trăm miệng một lời nói ra cùng lúc.

Thích Mê: "..."

Thích Mê đã hoàn toàn mặc kệ hai cái người có mạch não kỳ quái này, quay đầu nhìn về phía Từ Vị: "Cậu cảm thấy như thế nào, tôi có thể tránh được tai mắt của tất cả

mọi người, hung khí cũng không chuẩn bị kỹ càng đã đi g.i.ế.c người sau đó tự đón xe quay trở về thành phố hay sao?"

Từ Vị nhíu chặt mày, rối rắm chép miệng: "Hình như, nghe thấy có chút phức tạp, thao tác cũng rất là rắc rối."

Hà Khải Hiên cũng cảm thấy Thích Mê là người ít có sự hiềm nghi nhất, tạm thời hạn chế sự lo lắng, sau đó dựa theo phương thức của anh trình bày nguyên nhân hung thủ không thể nào là mình:

"Đầu tiên tôi bị mắc chứng sợ vật nhọn rất nghiêm trọng, bất kể là dao, đũa hay là vật sắc nhọn gì đó vân vân khi tôi nhìn thấy đều sẽ bị choáng váng đầu óc, điểm này bác sĩ tâm lý của tôi có thể chứng minh cho tôi." Nói xong anh ta lấy điện thoại di động ra, mở một bản báo cáo tâm lý nhìn có vẻ rất là uy tín, "Đương nhiên tôi nghĩ mọi người bình thường chắc hẳn cũng có thể chú ý tới, trừ khi là tôi không mang kính mắt, bằng không bất luận loại đồ vật sắc nhọn nào cũng đều có thể sẽ làm cho tôi bị chóng mặt... Hơn nữa còn có một điều quan trọng nữa là tôi rất sợ máu, không biết mọi người có còn nhớ hay không."

Hà Khải Hiên thật sự không ngờ được nhược điểm trước nay bị anh ta chán ghét này, có một ngày sẽ trở thành chứng cứ quan trọng để anh ta tẩy sạch hiềm nghi.

Anh ta bị chứng sợ hãi đồ vật sắc bén điểm này mọi người đều biết, nhìn thấy m.á.u sẽ bị ngất xỉu mọi người cũng đã biết, đừng nói là để cho anh ta cầm d.a.o đi g.i.ế.c người, chỉ nói đến ngày hôm đó sau khi Hà Khải Hiên phát hiện t.h.i t.h.ể trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa là không cứu được, cho nên từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta là người ít bị nghi ngờ nhất.

Bài trình bày kế tiếp, ngoại trừ Thích Mê và Hà Khải Hiên ra, tất cả mấy người còn lại đều không thể nói nên lời. Dù sao lúc đó đêm đã khuya, tất cả mọi người đều nói là mình đã đi ngủ, chung quy không có khả năng để cho bọn họ chứng minh là mình đã đi ngủ như thế nào đi.

Cục diện lại trở nên khó tả.

Thích Mê thở dài, uống một hơi cạn sạch ly nước nóng đã trở nên lạnh lẽo, đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

Trong lúc hơi nóng bốc lên mờ mịt, anh nhìn thoáng qua gương mặt xuất hiện bên trong chiếc tủ kính phản chiếu lại - -

Một khuôn mặt xa lạ, không hài hòa, đang giận dữ, đây chính là khuôn mặt của anh.

Thích Mê cau mày, hàm răng bị nghiến vang lên âm thanh két...... Nghe thấy sau lưng mình truyền đến âm thanh, anh xoay người, nghênh đón khuôn mặt đen gầy của Tào Minh Trạch.

Tào Minh Trạch rõ ràng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì lắc lắc cái chén không trong tay, nhếch miệng cười nói: "Tôi khát nước, muốn vào lấy một chút nước nóng để uống.”

Thích Mê dịch sang bên cạnh gần nửa bước, nhường ấm nước trong tay ra cho anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tào Minh Trạch đi tới, đổ nước nóng vào ly phát ra âm thanh ào ào.

“Con gái của ông chủ nhà trọ năm đó chính là bạn gái của cậu phải không?”

“!”

Đồng tử Thích Mê chợt co rút lại.

Tào Minh Trạch giống như cố ý, dùng âm thanh không lớn, người trong phòng khách một chút cũng không nghe thấy được, chỉ một mình đem những lời này truyền đến trong tai của Thích Mê.

Trong âm thanh hoà trộn với tiếng rót nước vang lên, trong lúc hoảng hốt, Thích Mê còn tưởng rằng đó là ảo giác.

Nguyệt

Nếu không phải Tào Minh Trạch trong lúc uống nước lại nói thêm một câu, Thích Mê còn thật sự cho rằng là mình đã nghe lầm.

"Bạn gái của cậu thật sự rất yêu cậu đấy, tôi bảo với cô ta là không được lên tiếng nếu không lúc trở về sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu, cô ta vậy mà thật sự nghe lời không hề lên tiếng..." Tào Minh Trạch lặp lại nửa câu nói mơ hồ không rõ ở trong miệng một lần nữa, sau đó nuốt xuống một ngụm nước.

Lúc này lực chú ý của Thích Mê đã tập trung đến 100%, tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ nửa câu sau.

Cậu nghe thấy lời của Tào Minh Trạch nói chính là - -

Bạn gái của cậu lúc bị d.a.o đ.â.m vào cũng không hề lên tiếng.

Loảng xoảng một tiếng, ly thủy tinh trong tay Thích Mê rơi xuống đất trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.

Khi mấy người ở trong phòng khách chạy tới, Thích Mê gần giống như là đã phát điên, hung tợn túm lấy cổ áo của Tào Minh Trạch, kéo anh ta đến mức gân xanh trên cổ tất cả đều nổi lên.

Mảnh thủy tinh vỡ trong tay cậu đặt ở giữa cổ Tào Minh Trạch, cổ của anh ta đã bị mảnh thủy tinh rạch một lỗ, chảy ra máu.

Mọi người thấy thế, nửa phút cũng không dám trì hoãn nhanh chóng tách hai người bọn họ ra.

"Không phải chứ, đang yên đang lành hai người đây là bị làm sao vậy?!" Thấy dáng vẻ này của Thích Mê, Mao Tường cũng không dám đắc tội, lấy tay ôm chặt eo của Tào Minh Trạch, lôi kéo anh ta đi vào phòng khách.

Thích Mê căn bản không muốn buông tha cho anh ta, xoay người liền túm lấy cổ sau của Tào Minh Trạch, hai mắt giống như bị sung huyết rống lên: "Tào Minh Trạch chính là hung thủ! Chính là anh ta đã g.i.ế.c hại Kỳ Kỳ! Anh ta chính là hung thủ!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com