Tào Minh Trạch bị anh túm đến sắp ngã không ra hơi, nâng cổ họng cầu xin tha thứ: "Cậu nói cái gì vậy! Tôi chỉ đi rót chút nước uống thôi mà, tại sao lại nói tôi là hung thủ g.i.ế.c người! Kỳ Kỳ là ai khụ khụ......”
Nhờ có tên mập Lý Hội có sức lực lớn, dùng sức kéo tay của Thích Mê ra, Tào Minh Trạch mới có thể thở dốc.
Sắc mặt Tào Minh Trạch đỏ bừng, ho đến phổi cũng sắp muốn rơi ra: "Thích Mê, cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy? Cậu nhìn cho rõ xem tôi là ai, tôi là Tào Minh Trạch đây!”
Nguyệt
Thích Mê chửi tục một tiếng, vừa định tiến lên thì bị Lý Hội chặn lại.
"Không biết tên nhóc này có phải đã uống nhầm thuốc rồi hay không, mau đưa Tào Minh Trạch sang chỗ khác!"
Lý Hội hô to thẳng cho đến khi mấy người Mao Tường lôi kéo Tào Minh Trạch trở lại phòng khách, hắn mới buông Thích Mê ra, vội vàng chạy về phòng khách hỏi thăm tình huống.
Từ Vị bị đụng vào lưng, nhe răng trợn mắt đè bả vai của Thích Mê lại: "Ai da thận của tôi vốn không tốt, cậu còn... Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, cậu nói rõ ràng một chút đi!”
“Lỗ tai mấy người bị đạp cho điếc hết cả rồi hay sao?” Thích Mê hất tay anh ta ra, dùng ngón tay chỉ về phía phòng khách, "Tôi nói Tào Minh Trạch chính là hung thủ g.i.ế.c người! Chính là cậu ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ! Vừa rồi chính miệng cậu ta nói với tôi”
Hà Khải Hiên và Từ Vị liếc nhau một cái: "Kỳ Kỳ là ai?
Thích Mê dừng lại một chút, sự tức giận trên khuôn mặt càng lớn, "Đừng nói với tôi ngay cả tên của cô ấy mấy người cũng không nhớ!"
Hai người: "...”
Thích Mê cười lạnh.
Từ Vị nhìn dáng vẻ vừa náo loạn vừa cười lạnh này của Thích Mê, vô thức liếc mắt nhìn Hà Khải Hiên. Hà Khải Hiên cũng hơi luống cuống, không biết nên nói cái gì, hai người đứng ở chỗ này mờ mịt nhìn nhau.
"Mấy người có phải đều đã quên hết rồi hay không, lúc trước là ai đề nghị mấy người tới chỗ đó thuê phòng nghỉ?" Thích Mê nhìn bọn họ, cười như không cười nói, "Chính là tôi, là tôi đưa địa chỉ nhà nghỉ của Kỳ Kỳ cho mấy người!”
"Khi đó tôi và Kỳ Kỳ vừa mới yêu nhau, tôi đã chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đến tìm mọi người để công khai mối quan hệ của hai người chúng tôi, nhưng đêm hôm đó... mấy người có biết ngày hôm đó ngay sau khi tôi biết được tin Kỳ Kỳ qua đời đã sụp đổ như thế nào không?"
Thích Mê nặn ra những lời này từ trong kẽ răng, hốc mắt đã phiếm hồng.
"Có lẽ đối với các cậu mà nói, trong vụ án lần đó chỉ có một ông chủ nhà trọ và một cô con gái không biết tên bị g.i.ế.c chết, nhưng đối với tôi mà nói... Đây chính là bạn gái của tôi, là người mà tôi chuẩn bị kết hôn, là người mà tôi muốn sống chung cả đời!"
Mười hai năm nay, không có lúc nào là anh không hối hận.
[Nếu tôi không giới thiệu các người đến nhà trọ của Kỳ Kỳ, liệu thảm kịch sau đó có xảy ra hay không?]
[Nếu Kỳ Kỳ còn sống, có phải chúng tôi đã ở bên nhau rồi không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
[Có thể đã có con rồi không?]
Nhưng cho dù có tưởng tượng nhiều hơn nữa, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là sự tưởng tượng.
Kỳ Kỳ c.h.ế.t khi cô ấy chỉ mới mười tám tuổi.
Anh thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Kỳ một lần cuối cùng, đã âm dương cách biệt.
Đột nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên, đầu của Thích Mê giống như sắp bị nổ tung ra, đau đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt Hà Khải Hiên và Từ Vị dần dần trở nên mơ hồ trước mặt, miệng bọn họ vừa mở vừa khép như đang nói gì đó, nhưng Thích Mê một chữ cũng không nghe lọt, chỉ khi tia chớp xẹt qua, lóe lên ánh sáng ảm đạm, anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ phòng bếp chảy xuống một cơn mưa máu.
Anh lấy tay nắm lấy đầu, hít thở thật sâu từng ngụm từng ngụm, đầu đau như muốn nứt ra làm cho anh chỉ có thể dựa vào những cơn va chạm với chiếc kệ tủ cứng rắn mới có thể giữ được một chút tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, tiếng ù tai nhỏ dần, tiếng ân cần của Hà Khải Hiên và Từ Vị mới chen vào trong tai của Thích Mê.
Thích Mê như tránh được một kiếp, chậm rãi dựa vào ngăn tủ, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
Cả người như vừa tắm qua nước.
Đôi mắt của anh sau khi trải qua vài giây mất tiêu đi tiêu cự mới dần dần khôi phục trở lại, một lần nữa thấy được ánh sáng.
“Cậu thế nào rồi, vẫn còn ổn chứ?" Từ Vị nhíu chặt mày.
Thích Mê l.i.ế.m đôi môi khô khốc, gật đầu, lấy tay chống mặt đất đứng dậy: "Tôi không sao…”
Hà Khải Hiên và Từ Vị rất có mắt nhìn đứng hai bên trái phải, đỡ anh từ phòng bếp trở về phòng khách.
Vẻ mặt mấy người trong phòng khách phức tạp, thấy Thích Mê quay lại, tất cả đều dời ra một chỗ trống cho anh.
Thích Mê rút mấy tờ giấy trên bàn, lau mồ hôi trên trán, ngồi trở lại vị trí bên cạnh cửa sổ như không có việc gì: "Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Mọi người tò mò nhưng không dám nhìn thẳng vào Thích Mê, tất cả đều nháy mắt với Từ Vị và Hà Khải Hiên, muốn hỏi bọn họ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong ánh mắt trao đổi qua lại của đám người, chỉ có một mình Tào Minh Trạch không thèm để ý chút nào đối với chuyện này, khóe miệng giương lên một nụ cười hàm súc không rõ ý tứ.
Khi anh ta nói ra những lời nói đó, kỳ thật cũng đã dự đoán được Thích Mê sẽ có phản ứng như thế nào. Anh ta vốn đã nhìn thấu tính tình nóng nảy dễ nổi giận của Thích Mê, vì vậy mới có thể cố ý đi khiêu khích.