Không lâu sau đó, trong căn phòng yên tĩnh lại xuất hiện tiếng chuông vang lên, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào người Thích Mê.
Nguyệt
Chỉ nghe thấy anh thở dài một tiếng, tiếng chuông lập tức dừng lại.
Thích Mê cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, giống như một người mất hồn vậy.
Hà Khải Hiên cũng được coi là gan lớn, sau khi liếc mắt cùng với những người khác thì anh ta dẫn đầu nhìn về phía Thích Mê đưa ra câu hỏi: "Cậu… cậu bây giờ là Lương Khôi sao?"
“Phải.”
Một tiếng thở dài mệt mỏi vang lên.
Mọi người vừa cả kinh vừa sợ hãi, tất cả đều căng thẳng thần kinh.
Không biết có phải do bầu không khí quá mức u ám hay không, bọn họ cảm thấy vóc dáng không hài hòa một mét tám này của Thích Mê bỗng chốc như cao hơn hai mét, giống như từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cảm giác vô cùng áp bách.
Mọi người chậm rãi đứng dậy, ít nhiều có thể tranh thủ chút cảm giác cân bằng.
Bình thường Mao Tường nói nhiều nhất, nhưng bây giờ khi mọi người cho hắn cơ hội để nói chuyện hắn lại thật sự không dám nói, chỉ không ngừng chui lủi đẩy Hà Khải Hiên ra hỏi: "Hỏi mau đi, hỏi xem rốt cuộc ai mới là hung thủ.”
Hà Khải Hiên lườm hắn một cái, bất đắc dĩ bị buộc hỏi tiếp: "Vậy thì Lương Khôi này, rốt cuộc ai đã g.i.ế.c c.h.ế.t cậu?”
“...”
Thích Mê im lặng không lên tiếng.
Mao Tường lập tức phản ứng lại, vung cánh tay Hà Khải Hiên: "Cậu không nghe thấy Thích Mê nói là hồn ma chỉ có thể trả lời phải hay không phải thôi à, cậu hỏi như thế thì cậu ta nói thế nào được?"
“Vậy thì cậu tới hỏi đi!" Hà Khải Hiên rút tay ra, khó chịu dịch xa hắn một chút.
“Kêu tôi tới hỏi thì tôi hỏi..." Mao Tường giơ ngón tay về phía Hà Khải Hiên, trực tiếp hỏi, "Lương Khôi, người g.i.ế.c cậu có phải là Hà Khải Hiên hay không?”
“Không phải.”
“Vậy người đó có phải là Mao Tường tôi hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không phải.”
Nghe được đáp án này, Mao Tường cười thở phào nhẹ nhõm.
Từ Vị không nói gì liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ chính mình có phải là hung thủ hay không còn không biết à. Anh ta hắng giọng, chỉ về hướng của Tào Minh Trạch tiếp tục hỏi: "Vậy Tào Minh Trạch có phải là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t cậu hay không?”
Thích Mê ngước mắt, nói rất rõ ràng: "Phải.”
Gần như là chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau khi nghe được đáp án này, mấy người vốn đang đứng bên cạnh Tào Minh Trạch đều lui về phía sau vài bước, tách riêng anh ta ra.
“Mao Tường, đêm hôm đó cậu ở chung một phòng với tôi, chúng ta chưa tới mười một giờ đã tắt đèn đi ngủ, cậu quên rồi sao?"
“Tôi không quên... nhưng mà Lương Khôi vừa chỉ ra và xác nhận cậu chính là hung thủ.” Mao Tường trốn sau lưng Từ Vị thò đầu ra giải thích.
Tào Minh Trạch chỉ tay về phía Thích Mê: “Không phải chứ, mọi người thật sự tin rằng Lương Khôi đã nhập hồn vào trên người của Thích Mê hay sao? Vừa nãy Thích Mê đã phát điên và muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, mọi người không phải là không nhìn thấy, mọi người không nghi ngờ chuyện này là do cậu ta cố ý giả thần giả quỷ với mục đích để nhằm vào tôi à?"
Mọi người giống như bị những lời này của anh ta thuyết phục, nhất thời không ai đưa ra được ý kiến gì.
Tào Minh Trạch thở dài: "Tôi biết Thích Mê mất đi bạn gái trong lòng không hề dễ chịu, nhưng cũng không thể nào tùy tiện vu oan hãm hại người khác như vậy. Mọi người còn không hiểu rõ con người của tôi ư, ngay cả cá tôi còn không dám giết, thì làm sao có thể làm ra chuyện g.i.ế.c người này cơ chứ? Tôi cảm thấy Thích Mê có thể do quá nhớ bạn gái cậu ta, thần kinh hóa điên, haiz dù sao cậu ta cũng là một người đáng thương.”
Mọi người không biết nên nói cái gì, đành phải tiếp tục im lặng.
Vài phút sau, Hà Khải Hiên mở miệng từ trong mớ hỗn loạn đưa ra một ý kiến hợp lý: "Chuyện này thực ra nói đơn giản cũng rất là đơn giản, chúng ta chỉ cần hỏi Lương Khôi vấn đề mà Thích Mê không biết, xem xem cậu ta trả lời như thế nào, như vậy không phải sẽ biết có phải đây là Lương Khôi đang nhập vào trên người Thích Mê hay không sao?"
Mao Tường tán đồng nói, "Vậy đầu tiên để tôi tới hỏi trước một câu, Lương Khôi, cậu có còn nhớ rõ ngày hôm đó khi chúng ta đi đến nhà trọ cậu đã ngồi ở vị trí nào trên xe buýt hay không?"
Ngày đó chỉ có Thích Mê không đi, chỗ ngồi trên xe buýt lại có tính ngẫu nhiên, thật sự chỉ có bản thân Lương Khôi mới có thể nhớ rõ.
Mao Tường hỏi một vòng tất cả các vị trí chỗ ngồi, Thích Mê đều trả lời là không phải.
Cho đến khi hắn hỏi "Vậy cậu đã đứng ở trên xe buýt đúng không?" Thích Mê mới chậm rãi phun ra một chữ: "Phải.”
Tất cả mọi người đều đang nhớ lại tình huống ngồi xe buýt ngày hôm đó, vài người đều đã không còn nhớ rõ ràng cho lắm, chỉ có Mao Tường sau khi nghe câu trả lời này của Thích Mê, lập tức kích động tỏ vẻ anh chính là Lương Khôi: "Tôi nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó Lương Khôi đứng ở ngay bên cạnh tôi, đứng hết cả một đoạn đường đi, không sai đây chính là Lương Khôi!”
Điều này chứng minh Thích Mê thật sự đã bị Lương Khôi bám vào người, lời nói của anh hoàn toàn rất đáng tin.
Mọi người lập tức đứng đối diện với Tào Minh Trạch, nhìn chằm chằm anh ta.