Mao Tường là người gió chiều nào theo chiều đó, lập tức lại trừng mắt lên: "Tào Minh Trạch, thật sự có đánh c.h.ế.t tôi cũng không nghĩ tới người đó sẽ là cậu!"
Tào Minh Trạch vội vàng la lên, "Đang êm đẹp sao tôi lại muốn đi g.i.ế.c người vô tội, g.i.ế.c c.h.ế.t cô con gái cùng với ông chủ nhà trọ đó làm gì cơ chứ, thật sự không phải là tôi!"
Lý Hội: "Nói như vậy cậu cảm thấy là Lương Khôi đang lừa gạt chúng ta hay sao?”
“Lỡ như ngày hôm đó trong lúc nói chuyện phiếm Lương Khôi đã kể chuyện này với Thích Mê rằng mình đứng suốt quãng đường đến nhà trọ thì sao? Chỉ bằng một câu nói như vậy mọi người đã phán đoán cậu ta là Lương Khôi còn tôi chính là hung thủ hả, mọi người có chứng cứ phải không?"
Trong lúc yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp chậm rãi mở miệng:
“Phải.”
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Từ "Phải" của Thích Mê vừa mới thốt ra nối tiếp cho câu hỏi "Có chứng cứ phải không?" của Tào Minh Trạch, rõ ràng từ vừa nói chính là đang trả lời cho câu hỏi này.
Mọi người nhìn nhau một chút, không xác định hỏi lại một lần nữa: "Lương Khôi, có phải vừa rồi ý của cậu là có chứng cứ cho Tào Minh Trạch g.i.ế.c người?"
“Phải.”
“!”
Tào Minh Trạch ngay lập tức đứng hình, trong nháy mắt hai tròng mắt mở to ra. Mặc cho anh ta rất có lòng tin đối với thủ pháp gây án của mình, nhưng khi nghe được trong tay của Lương Khôi có chứng cớ g.i.ế.c người của anh ta, trong lòng cũng không khỏi nổi lên sự ngờ vực.
Ngày đó trời mưa to tầm tã, anh ta lại đã giải quyết xong Lương Khôi rất nhanh, theo đạo lý mà nói không nên để lại một chút chứng cứ nào mới đúng... Không đúng, đây chắc chắn là do Thích Mê đang cố ý lừa gạt anh ta, nếu như anh sớm có chứng cứ, thì làm sao có thể dễ dàng để cho anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mười hai năm như vậy?!
Cho nên đây có lẽ chỉ là cái bẫy do Thích Mê bày ra, đúng vậy! Là bẫy!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tào Minh Trạch chậm rãi thở ra một hơi: "Tùy mọi người nói như thế nào, dù sao trái tim tôi trong sạch sẽ không sợ những lời nói bịa đặt vu oan như vậy, Thích Mê nếu như muốn tìm một người để chịu tội thay, thì lựa chọn tôi quả thật là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì miệng tôi ăn nói vụng về sẽ không thể biện giải cái gì, vậy thì tùy cậu ta nói như thế nào đi."
Từ Vị bắt được hàm ý trong lời nói của anh ta: "Người chịu tội thay cái gì?”
“Có lẽ từ đầu cho tới cuối chúng ta đều ở trong bẫy của Thích Mê, đừng quên tình cảnh ngày hôm nay cũng là do cậu ta chủ động gợi lên, theo tôi thấy, cậu ta quá hối hận sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t bạn gái mình, lại bị cơn ác mộng của Lương Khôi tra tấn, muốn tìm một người chịu tội thay trong chúng ta để trốn tránh sự khiển trách của lương tâm mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cậu ta nói việc chạy tới vùng ngoại ô để g.i.ế.c người là không có khả năng, nhưng đó là dưới điều kiện cậu ta không hề quen biết nhà trọ kia, hiện tại xem ra, cậu ta hoàn toàn có khả năng nửa đêm chạy tới gặp mặt bạn gái của cậu ta, dưới tình huống mà chúng ta không biết... Sở dĩ trên lầu không phát ra âm thanh, cũng bởi vì cậu ta cùng với ông chủ nhà trọ và con gái ông ta đều đã quá quen thuộc, bạn trai bạn gái cùng nhau qua đêm là chuyện thường thấy, ai cũng không nghĩ tới cậu ta sẽ dùng d.a.o g.i.ế.c người."
Trong lời giải thích của Tào Minh Trạch, những suy luận có vấn đề cũng dần dần có xu hướng hợp lý.
Trong lúc nhất thời, cán cân trong lòng mọi người bắt đầu d.a.o động không rõ ràng giữa Thích Mê và Tào Minh Trạch.
Mấy phút kế tiếp, Hà Khải Hiên lại hỏi Lương Khôi mấy vấn đề, muốn tìm ra chỗ chứng cứ anh ta giữ lại, nhưng đáp án nhận được không có ngoại lệ đều là "Không phải".
Mọi người nhanh chóng đã không còn kiên nhẫn, trong lòng lại càng nghi ngờ Thích Mê, lập tức muốn đập vỡ gương gọi Thích Mê về, nghe xem bản thân anh có thể nói như thế nào.
Loảng xoảng!
Khoảnh khắc gương vỡ tan tành, Thích Mê trừng mắt như đột nhiên hồi hồn.
Thích Mê xoa xoa huyệt thái dương, hỏi bọn họ: “Thế nào, đã xác định được chưa?”
Từ Vị nhìn cậu, lại nhìn Tào Minh Trạch: “Cậu và lão Tào nói nguyên nhân mình không thể nào là hung thủ đi, dù sao thì đầu óc tôi sắp không xoay chuyển được nữa rồi.”
“Tôi cũng vậy, nhanh chóng kết thúc đi, chỉ còn lại có ba ngọn nến.”
Lại nói, không biết là ai thở dài một hơi làm dập tắt thêm một cây nến nữa.
Mọi người: “!!!”
Thích Mê quét mắt nhìn nét mặt của mấy người còn lại, khoanh chân ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Cho nên có thể xác định hung thủ là một trong hai chúng tôi có đúng không? Vậy thì đơn giản rồi...... Trong túi nilon ở cửa có dây thừng tôi mới mua, các cậu tới trói hai người chúng tôi lại, lát nữa Lương Khôi và Kỳ Kỳ sẽ nói cho mọi người biết đáp án.”
Nguyệt
“Nói cách khác, không còn chuyện gì liên quan đến bọn tôi nữa?" Mao Tường thò đầu ra hỏi.
Thấy Thích Mê gật gật đầu, Mao Tường nhanh nhẹn vọt tới cửa phòng, sau khi cầm lấy túi nilon mới biết ở trước cửa đang tồn tại một con mắt cực kỳ rất đáng sợ, hoảng hốt kêu váng lên rồi vội vàng chạy trở về.
Tào Minh Trạch đứng lên, kiên trì tỏ vẻ bản thân trong sạch không sợ bất cứ chuyện gì, cười nói: “Được thôi, lại bắt đầu dùng tới huyền học để phá án à, xem ai sợ ai chứ? Đến đây đi, muốn trói tôi lại thì trói đi nào.”