Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 187



Bùm!

Một tiếng sấm nổ vang lên.

Thích Mê nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo và xa lạ trong gương.

Thậm chí còn mang theo sự hưng phấn khát máu.

Sau khi cảm thấy có chút triển vọng, Lâm Phượng Tùng nhét chiếc gương vào trong tay của Thích Mê, để cô nhìn bản thân mình trong gương có thể nhớ ra được nhiều ký ức hơn nữa. Sau đó hít thật sâu một hơi, cầm lấy cây búa trong tay, đi tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng khách còn đang duy trì trận pháp của trò chơi Bách Vật Ngữ, nhưng từ sau khi anh ta hành động, mấy người kia lập tức ngồi vây quanh thành một vòng tròn, giống như những con búp bê hình người không có sức sống, bị ấn nút tạm dừng.

Ngọn nến duy nhất còn lại chính là ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

"Phải tìm được [Quỷ Tạp Tử] thì mới có thể cứu người, phải mau chóng tìm được nó..." Như là đang động viên chính mình, Lâm Phượng Tùng lẩm bẩm nói, "Dựa theo kinh nghiệm, [Quỷ Tạp Tử] có lẽ đang ở trong những căn phòng này, phải bình tĩnh tìm cho thật kỹ, không cần phải hốt hoảng, mình có thể làm được."

Lâm Phượng Tùng đứng ở phòng khách, lại hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm trận pháp bách vật ngữ này.

Hoàn cảnh này là do Quỷ Tạp Tử thiết lập vì để tìm ra tên hung thủ mười hai năm về trước, như vậy trò chơi Bách Vật Ngữ này chắc hẳn cũng chỉ là cái cớ, là thủ đoạn khiến cho ý thức của những người này bị hỗn loạn...... Mục đích hành động này của Quỷ Tạp Tử chính là để tìm kiếm và g.i.ế.c c.h.ế.t tên hung thủ đó, thứ thật sự bị ô nhiễm nhất định cùng với vụ thảm án mười hai năm trước có quan hệ gì đó.

Nó sẽ là gì đây?

Lâm Phượng Tùng nhìn bốn phía xung quanh, không ngừng đem mỗi loại đồ vật ở đây đều nhìn cho thật kỹ.

Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một trận tiếng gương vỡ vụn kêu loảng xoảng.

Suy nghĩ của Lâm Phượng Tùng bị gián đoạn, vội vàng chạy vào phòng ngủ: "Sao vậy, cô không sao chứ?!"

Thích Mê xoa huyệt thái dương, chậm rãi đứng dậy: "Tôi không sao.”

“Cô đã nhớ ra chưa?”

“Nhờ phúc của anh, không nhớ được......”

“?”

Thích Mê dừng một chút, lại nói: "Nhưng tôi đã ý thức được bản thân mình có chút không thích hợp, có thể ngay cả giới tính cũng đã bị lẫn lộn, giữa hai chân tôi không thể nào có thứ đó.”

“Hả..." Lâm Phượng Tùng xấu hổ mím môi, gật đầu, "Có thể nhớ ra cái này cũng có tiến bộ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê nhìn Lâm Phượng Tùng cầm cây búa trong tay, vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta trả cây búa lại.

Lâm Phượng Tùng vừa nhìn, lập tức vội vàng giấu cây búa ra sau lưng: "Cô định làm gì? Cô còn muốn g.i.ế.c người sao? Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô giúp cho Quỷ Tạp Tử hoàn thành tâm nguyện, thì cô vĩnh viễn không thể nào rời khỏi kết giới này đâu.”

“Biết rồi, tôi không g.i.ế.c người." Thích Mê lại ngoắc hai ngón tay về phía anh ta.

Lâm Phượng Tùng do dự vài giây, lề mề đưa búa ra.

Tuy rằng trí nhớ chưa được khôi phục, nhưng Thích Mê vừa sờ đến vũ khí thì không tự giác cảm thấy rất vui vẻ, không hiểu vì sao lại có cảm giác an toàn.

Lâm Phượng Tùng nhìn nụ cười này của cô thì lập tức cảm thấy lạnh người, anh ta luôn cảm thấy người anh em này sẽ một búa nện cho đầu người nở hoa, trong lòng còn sợ hãi nếu như anh ta đến chậm thêm vài giây, lúc chạy tới nơi chỉ sợ nhìn thấy chính là một màn m.á.u thịt mơ hồ rồi.

“Anh tới để giúp tôi đúng không? Vậy tôi phải làm sao mới có thể khôi phục lại như bình thường?" Thích Mê hỏi.

Lâm Phượng Tùng đơn giản giải thích: "Có lẽ cô đã đụng vào thứ quỷ quái gì đó cho nên mới bị kéo vào, nếu muốn rời khỏi đây thì nhất định phải tìm được nó, tinh lọc xong mới có thể rời khỏi nơi này.”

Thích Mê nhíu mày: "Quỷ Tạp Tử có đặc thù gì không?”

"Quỷ Tạp Tử đều là đồ vật, phương pháp phân biệt trực tiếp nhất chính là những vật c.h.ế.t này có thể biến thành vật sống, ví dụ như vật gì đó bỗng nhiên mọc ra đôi cánh dài để bay lượn, hoặc là mọc chân để chạy, hoặc là dùng răng cắn cô một cái."

Thích Mê ồ một tiếng: "Nghe có vẻ rất đơn giản, vậy tìm từng thứ thử xem.”

“Không có nhiều thời gian như vậy đâu, Quỷ Tạp Tử kia rất giảo hoạt, không tìm cẩn thận thì cũng không thể nào biết nó đang được giấu ở đâu." Nói xong Lâm Phượng Tùng chỉ vào cây nến còn sót lại trong phòng khách, “Nhất là trong trò chơi gọi quỷ

này, âm khí quá nặng, trước khi tìm được Quỷ Tạp Tử nhất định không thể để trò chơi này kết thúc, nếu không thật sự sẽ không ra khỏi đây được.”

Thích Mê như có điều suy nghĩ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đặt lên bàn.

Mắt thấy cô giơ cao cây búa muốn đập nát cái điện thoại lật nắp kiểu cũ này, Lâm Phượng Tùng vội vàng giữ chặt lấy cô, nhắc nhở nói: "Chờ một chút, tôi quên nói với cô, ở bên trong kết giới bị ô nhiễm này nếu tinh lọc sai đồ vật, sẽ đưa tới sự giận dữ thật sự của Quỷ Tạp Tử, sức mạnh của nó cũng sẽ trở nên mạnh hơn!”

Thích Mê nhìn anh ta, rút tay về, đập mạnh vào chiếc điện thoại di động.

Tiếng vang qua đi, di động bị vỡ nát.

Nguyệt

Lâm Phượng Tùng còn đang nhìn bốn phía xem có biến hóa gì hay không, chợt nghe thấy Thích Mê phát ra một tiếng nghi hoặc "Hả?"

Cúi đầu nhìn xem, chiếc điện thoại di động cũ nát đang từ từ chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com