Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 188



Lâm Phượng Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Không sai không sai, lần này có lẽ là không sao nữa rồi.”

Vừa dứt lời, cảnh sắc xung quanh dần dần biến thành mỏng manh nhẹ nhàng, mấy người ngồi trong phòng khách cúi đầu cụp mắt cùng với Tào Minh Trạch trong phòng ngủ, trong khoảnh khắc liền biến thành một mảnh cát vụn.

Cảnh tượng căn phòng quỷ dị biến mất, một cơn gió thổi qua cái gì cũng đều không còn.

Thích Mê trở lại một con phố xa lạ.

Cô hoạt động hai cánh tay, nhìn chiếc áo len màu đen đang mặc trên người cùng với mái tóc dài ngang xương quai xanh, cuối cùng cô mới có thể miễn cưỡng nhớ lại dáng vẻ của bản thân mình là như thế nào.

"Cô Thích, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, làm cho tụi em sợ muốn chết!" Ba đứa nhóc ôm chặt lấy cô, nước mắt nước mũi cọ vào trên quần áo của cô.

Thích Mê còn đang trong giai đoạn ý thức hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, cô chỉ biết ba thằng nhóc này có thể là học sinh của cô, nhưng không nhớ ra tên của bọn chúng.

“Đã trở về rồi, không có chuyện gì thì tốt." Sương mù tản đi, một chàng trai trẻ mặc âu phục màu đen thắt một chiếc cà vạt màu xanh lam cất tiếng nói.

Anh ta có một khuôn mặt như búp bê, trên mặt có mấy đốm tàn nhang nho nhỏ, cười rộ lên còn có thể nhìn thấy một hàm răng thỏ, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiện.

Ánh mắt anh ta tìm kiếm khắp nơi trên mặt đất, như là đang tìm thứ gì đó, sau khi đột nhiên phát hiện ra mục tiêu, thì chạy chậm vòng qua phía sau lưng Thích Mê.

Anh ta đặt chiếc vali màu đen trong tay xuống mặt đất, ngồi xổm xuống đeo găng tay trắng, dùng nhíp kẹp từng chút từng chút một những mảnh điện thoại di động vừa mới bị đập nát lúc nãy, bỏ ở trong một cái túi đựng vật chứng trong suốt.

Khuôn mặt anh ta rất nghiêm túc, hai hàng lông mày vừa đen vừa thô bởi vì dùng sức mà xoắn lại với nhau.

Mười phút sau, chàng trai lại tìm kiếm khắp nơi thêm một lần nữa, sau khi xác nhận không còn mảnh vỡ nào lưu lại, mới cất cái túi trong suốt đựng mảnh vỡ của điện thoại di động vào trong vali, đứng lên.

"Xin chào cô, tôi tên là Diệp Thạch Lục, là nhân viên tinh lọc số hiệu C4859." Chàng trai trẻ lễ phép vươn tay về phía Thích Mê, "Nếu như cô muốn, tôi có thể mang cô đi tới căn cứ để tiến hành trị liệu."

“Trị liệu?”

Nguyệt

Diệp Thạch Lục gật đầu, muốn trực tiếp giải thích với Thích Mê, lập tức từ trong vali lấy ra một dụng cụ nhỏ, sau đó khoa tay múa chân trước trán cô giống như là đang đo nhiệt độ cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Một giây sau, âm thanh trí tuệ nhân tạo của máy móc vang lên tiếng thông báo:

[Cảnh báo! trị số SAN là 38, đã thấp hơn mức trị số 50 lúc bình thường, người này đang ở trong tình trạng ý thức hỗn loạn trung bình.]

“Đã đến mức 38 rồi sao? Vậy thì hồi phục cũng rất nhanh." Diệp Thạch Lục cằn nhằn, cất dụng cụ lại vào trong vali, "Vừa rồi lúc tôi phát hiện ra cô, giá trị SAN của cô mới chỉ có 15, thuộc loại ý thức hỗn loạn cực kỳ nghiêm trọng, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải lúc đó tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên đường, có lẽ sẽ không nhất định có thể đi tới con đường phố hẻo lánh như vậy, cô nên cảm ơn những đứa trẻ này thật tốt.”

Thích Mê ừ một tiếng, sờ sờ đầu những đứa trẻ này.

“Thế nào, cô có muốn theo tôi trở về căn cứ hay không?" Diệp Thạch Lục xách vali đứng dậy.

Thích Mê: "Căn cứ mà anh nói có an toàn hay không?”

"Đương nhiên là tuyệt đối an toàn rồi, đó là tòa thành phố duy nhất không có địa phương tồn tại Quỷ Tạp Tử, có thể nói đó là một nơi cực kỳ an toàn!" Diệp Thạch Lục vẫy vẫy tay về phía bọn họ, mang theo bọn họ đi đến một chiếc xe máy đang đậu ở gần bên cạnh đó.

Giờ phút này thay vì phải lái xe đúng quy tắc, Diệp Thạch Lục lại thầm nghĩ phải mau chóng đưa Thích Mê và mấy đứa nhỏ đến nơi an toàn, vì thế đã sắp xếp để cho hai đứa nhỏ đứng ở phía trước, Thích Mê mang theo một đứa nhỏ ngồi ở phía sau, mấy người bọn họ được sắp xếp ở trên chiếc xe máy nhỏ nhìn vô cùng chật chội.

“Ngồi yên nhé!" Diệp Thạch Lục nắm lấy tay lái xe máy, khởi động xe.

Không có chút động tĩnh gì cả.

Hả? Thật kỳ quái......

Anh ta nhấn nút thêm vài lần nữa, xe máy vẫn không khởi động được.

Mắt thấy hai đứa nhỏ đứng ở phía trước xe đang trông mong nhìn mình, Diệp Thạch Lục hơi sốt ruột, càng thêm ra sức ấn nút.

Vào lúc này đứa bé trai có đôi mắt như nai con sâu kín nhìn anh ta mở miệng: "Anh trai này, hình như anh vẫn chưa vặn chìa khóa.”

Diệp Thạch Lục vừa biết lái xe máy: "...”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com