Dưới ánh đèn mờ nhạt, thình lình nhìn thấy khuôn mặt như vậy, ngay cả Thích Mê cũng bị dọa cho nhảy dựng, lại càng không cần phải nói đến bọn nhỏ, tất cả đều kêu to "Lão yêu quái tới".
Cô gái khó chịu trợn trắng mắt, "Tôi chính là nhân viên tinh lọc của căn cứ đấy nhé, chỉ là tạm thời bị nhốt ở chỗ này mà thôi, chờ tôi khôi phục tốt thì tôi có thể rời khỏi cái địa phương rách nát này!"
Thích Mê nhìn cô ta, không đáp lại.
Tuy rằng đầu óc của cô bị hỗn loạn, nhưng có một điểm cô vẫn kịp phản ứng lại--
Cái gì mà ý thức hỗn loạn, cái gì mà giá trị SAN quá thấp, thật sự nói trắng ra những người này chính là người bị mắc chứng rối loạn tâm thần, hai tầng lầu nằm dưới lòng đất của bệnh viện này kỳ thật chính là bệnh viện tâm thần, mà cô... Hiện tại chính là một bệnh nhân tâm thần có đầu óc không rõ ràng.
Cô biết mình không nên mang theo những đứa trẻ đến nơi có bầu không khí như thế này, nhưng không còn biện pháp nào khác, cô không biết mình phải trị liệu thời gian bao lâu, thật sự là không thể nào yên tâm giao mấy đứa trẻ cho những người bên ngoài được, cũng chỉ có thể mang theo bọn chúng ở bên cạnh mình.
Có lẽ do sự im lặng của Thích Mê khiến cho vị "nhân viên tinh lọc" này càng thêm hứng thú, cô ta còn mỉm cười chào hỏi: "Sau này chúng ta chính là hàng xóm ở đối diện phòng nhau rồi, tôi tên là Tống Xuân, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Xuân, cô tên là gì?"
Có lẽ do sự im lặng của Thích Mê khiến cho vị "nhân viên tinh lọc" này càng thêm hứng thú, cô ta còn mỉm cười chào hỏi: "Sau này chúng ta chính là hàng xóm ở đối diện phòng nhau rồi, tôi tên là Tống Xuân, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Xuân, cô tên là gì?"
Thích Mê liếc cô ta, thấy cô ta chớp chớp hai con mắt to nhìn mình, không tiện nhiều lần làm mất thể diện của cô ta, đành phải uyển chuyển trả lời: "Tôi họ Thích”
“Thất…?"
Tống Xuân giống như là lần đầu tiên nghe thấy họ này, nghiêng đầu hỏi lại, "Là số bảy ở trong chò trơi ghép hình à? Vậy thì sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Thất nhé, được không?”
“Tùy cô.”
Thích Mê hiện tại mệt mỏi đến không chịu được, tuy rằng cả người không có chút cảm giác đau đớn nào, nhưng bản thân cô thật sự không thoải mái, chỉ đứng thôi mà đã dùng hết toàn bộ sức lực, thật sự không muốn nói chuyện với vị "hàng xóm" này. Vì thế cô quay trái quay phải, hy vọng có người nhanh chóng tới quét dọn phòng bệnh.
Như là nhìn ra được suy nghĩ của cô, Tống Xuân bĩu môi, cũng nhìn theo hướng cô nhìn: "Đừng có nhìn nữa, có trừng mắt to hơn nữa thì bọn họ cũng sẽ không tìm người tới quét dọn cho cô đâu, tự mình quét dọn qua loa một chút là được rồi, tất cả mọi người đều rất bận rộn, cô cứ tự lực cánh sinh đi.. Nhưng mà là một người hàng xóm hiền lành tốt bụng, tôi vẫn rất vui vẻ nếu như được giúp đỡ cô.”
Thích Mê còn đang suy nghĩ về ý tứ những lời nói này của cô ta, thì chợt nghe thấy một tiếng cạch cạch, Tống Xuân đã mở cửa, mặc bộ quần áo bệnh nhân cười hì hì từ trong phòng đi ra.
Thích Mê: "???”
"Đừng nhìn tôi như vậy, dù sao tôi cũng là nhân viên tinh lọc, bệnh viện cũng phải cho tôi một chút phúc lợi nho nhỏ đúng không nào?" Tống Xuân cười lắc lắc chìa khóa trên cổ tay.
Không đợi Thích Mê kịp phản ứng, cô ta nghênh ngang đi vào phòng Thích Mê, cầm lấy cây chổi dựng bên cạnh tường bắt đầu quét dọn.
Thích Mê bình thường không giỏi ứng phó với hai loại người.
Một là loại người thích khóc nhè, bởi vì cô thật sự không biết nên an ủi như thế nào. Mỗi lần mấy đứa bé khóc, cô cũng chỉ có thể ôm lấy chúng, chờ chúng khóc đủ mới thôi.
Còn có một loại chính là loại người giống như Tống Xuân, nhiệt tình đến mức quả thực không coi mình là người ngoài, giống như đã quen thuộc từ trước đến nay, hoàn toàn không có cảm giác giới hạn, loại người này cũng sẽ làm cho Thích Mê phải luống cuống tay chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giống như hiện tại, cô đứng ở cửa nhìn Tống Xuân quét dọn căn phòng đến mức bụi bay đầy trời, hoàn toàn không biết mình có thể làm gì.
“Đừng có đứng ngốc như thế, mau đi lấy chậu múc nước cho tôi lau nhà." Tống Xuân chỉ huy.
“Ồ.”
Thích Mê lúc này mới kịp phản ứng, kéo bọn nhỏ qua một bên để cho bọn nhỏ đứng chờ ở đây, sau đó mới vào phòng lục từ dưới giường lấy ra một cái chậu nhựa.
Trong chậu rất bẩn, không chỉ tích một tầng bụi đất, mà còn có một con nhện khô quắt đã về Tây Thiên.
“…”
Cô khẽ nhíu mày, lấy chậu lắc lắc trên mặt đất, lấy nước từ phòng bên cạnh rửa sạch chậu, sau đó múc một chậu nước lại đây.
Thích Mê vẩy nước Tống Xuân quét, chỉ một lát sau trong phòng đã có chỗ đặt chân.
Nguyệt
Khăn trải giường đầy bụi sau khi được hai người chung sức giũ sạch cũng có thể chấp nhận dùng được.
"Tôi rất bực mình, Tiểu Thất à, phía trước không phải còn có mấy phòng bệnh hay sao, làm sao lại hết lần này tới lần khác an bài cho cô ở trong căn phòng này cơ chứ?"
Tống Xuân ngồi ở trên giường xếp, mỗi lần di chuyển trên diện rộng, giường này đều két két một tiếng, làm cho Thích Mê rất lo lắng vấn đề giấc ngủ tiếp theo.
Nhưng Tống Xuân giống như là đã thành thói quen, cô ta xếp bằng ngồi ở trên giường, không hề bị âm thanh sắp gãy rời này làm ảnh hưởng.
“Không còn biện pháp nào, mang theo mấy đứa nhỏ thật sự không tiện, chỉ có căn phòng này là phòng đơn thôi." Thích Mê trả lời.
Tống Xuân nhìn những đứa trẻ này, hiểu rõ gật đầu: "Cũng đúng, không ai muốn ở chung một phòng với trẻ con, quá ồn ào..."
Cô ta không chút để ý quét mắt nhìn số phòng bệnh trên cửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì, giật mình ngồi dậy từ trên giường, vội vàng hoảng hốt ngay cả giày cũng không kịp mang, kéo Thích Mê qua một bên.
Thích Mê rút tay ra: “Cô làm gì vậy?”
Tống Xuân trừng mắt nói, "Cô không nghe nói phòng 101 của bệnh viện trung tâm này có ma sao?"
Thích Mê lắc đầu, theo bản năng nhìn lên cửa, thật đúng là phòng 101.
"Tôi nói cho cô biết, căn phòng này rất tà môn, bệnh nhân ở đây sẽ không có ai có thể khôi phục lại bình thường, giá trị SAN càng ngày càng giảm xuống thấp, cuối cùng tất cả đều biến thành ngọn nguồn ô nhiễm, bị bí mật xử quyết!" Tống Xuân thần bí giải
thích cho cô, thân thể đã không tự giác nghiêng về phía cửa, "Không được, sao tôi lại cảm thấy trong căn phòng này có gió lạnh thổi vù vù nhỉ, tôi phải về trước đây!”