Cô ta chạy được vài bước, sau đó dường như lại nghĩ ra điều gì đó, quay lại giữ c.h.ặ.t t.a.y Thích Mê, trầm giọng nói: "Tôi còn nghe nói, người ở đây buổi tối đều có thể nghe thấy dưới lòng đất truyền đến tiếng cộc cộc cộc cộc, nhưng cô nghĩ mà xem, ở chỗ chúng ta đã là tầng thấp nhất rồi, phía dưới bệnh viện không có bất kỳ tầng phụ nào, sao có thể có tiếng động cơ chứ?"
Tống Xuân vỗ tay Thích Mê hai cái, trước khi đi còn liên tục nhắc nhở cô "Suy nghĩ thật kỹ", sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng 101 lại, ra khỏi phòng bệnh.
Một giây sau, rầm một tiếng, đối diện truyền đến tiếng cửa phòng bị đóng mạnh.
Thích Mê: “...”
Thích Mê hết chỗ nói, đột nhiên hối hận không có việc gì lại đi nói chuyện với cô ta.
Bình thường nghe những tin tức này thì có thể bỏ qua, hiện tại ý thức của cô còn đang trong giai đoạn hỗn loạn, lại nghe được những thứ quỷ quái này, sau lưng dường như có một tầng da gà nổi lên.
Kết hợp với dáng vẻ xoay người bỏ chạy vừa rồi của y tá, cô càng nghĩ càng cảm thấy căn phòng này có chút không thích hợp, tiếng ù tai quái dị mà quen thuộc lại vang lên lần nữa, trái tim cô lộp bộp một tiếng, vội vàng lấy bình thuốc màu lam từ trong túi ra, run rẩy đổ bốn viên uống vào.
Y tá bảo cô mang theo lọ thuốc này bên người bất cứ mọi lúc, thuốc an thần bên trong có thể làm cho đại não của cô dừng mọi hoạt động suy nghĩ, khi cô cảm giác được ý thức và nhận thức của mình lại có sự biến hóa thì phải nhanh chóng uống vào, tránh cho giá trị SAN tiếp tục giảm xuống.
Vài phút sau, tiếng ù tai yếu đi, tất cả mọi thứ xung quanh rốt cuộc không có bất kỳ biến hóa vặn vẹo nào, hoàn toàn dừng lại ở trong hoàn cảnh bình thường.
Thích Mê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Thích, cô đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa ạ?” Ba đứa trẻ nhìn cô chằm chằm.
Ước chừng là do kêu khóc trong thời gian quá dài, hốc mắt bọn nhỏ đều đỏ lên, âm thanh cũng có mức độ khàn khàn khác nhau.
Thích Mê giật giật khóe miệng, ngồi xổm xuống ôm lấy bọn chúng "Yên tâm đi, cô không sao…”
Cậu bé có đôi mắt như nai con thuận thế tựa cái đầu nhỏ lên vai cô, nghẹn ngào nói: "Bây giờ bọn em chỉ còn có cô Thích ở bên cạnh mà thôi, cô nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc để mau chóng khỏe lại nhé.”
Mũi Thích Mê cay cay, càng ôm chặt bọn chúng hơn: "Ừ, cô sẽ làm vậy.”
Cô bé buộc b.í.m tóc hít mũi, đôi mắt ngập nước lại rưng rưng nước mắt: "Cô Thích, có phải cô không còn nhớ rõ bọn em nữa phải không ạ? Từ sau khi cô tỉnh lại vẫn chưa hề gọi tên của bọn em.”
Trái tim Thích Mê trầm xuống.
Cô ấp úng vừa mới chuẩn bị mở miệng lại bỗng nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng bánh xe lăn bằng kim loại, biết là có người đến đây, cô vội vàng chuyển hướng, ôm lấy bọn nhỏ ngồi vào một cái giường xếp khác.
Y tá đẩy xe đẩy kim loại đi vào, lễ phép gõ cửa, thấy trong phòng đã được quét dọn không còn bao nhiêu bụi bặm thì không hỏi thêm gì, để Thích Mê đắp chăn nằm trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê ngoan ngoãn nằm xuống, kể đơn giản chuyện vừa xảy ra, nhỏ giọng hỏi y tá một lần nữa căn phòng này có phải thật sự có ma hay không.
Không nghĩ tới cô ytá nghe xong, chỉ cười cười: "Lời nói của một người có ý thức bị hỗn loạn, cô có thể tin tưởng được sao?"
Cũng đúng...
Thích Mê không thể phản bác được, riêng chuyện phán đoán bệnh nhân tâm thần nói chuyện là thật hay giả này vốn đã rất kỳ quái.
Sau đó y tá cầm thuốc đi đến, nhìn chằm chằm Thích Mê cho đến khi cô uống xong, cầm một cái tai nghe màu đen đưa cho cô: "Nghe chút âm nhạc xong ngủ một giấc, bảo trì tâm tình bình thản, sẽ khôi phục nhanh thôi." Nói xong còn cố ý quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ kia, dặn dò, "Cô giáo của mấy đứa bị ốm cần phải tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy cô ấy có biết không?"
Ba đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô y tá đẩy chiếc xe đẩy kim loại ra cửa, khóa cửa phòng 101 lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười từ khung cửa sổ: "Có việc gì thì cứ ấn cái chuông ở đầu giường, tôi sẽ tới nhanh thôi."
Thích Mê gật đầu, đeo tai nghe nằm trở lại giường.
Chất lượng tai nghe rất tốt, tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn bên tai thật sự có một loại cảm giác làm cho người ta đặt mình ở trong rừng rậm yên tĩnh. Tâm tình của cô chậm rãi trở nên bình thản, những ý nghĩ lung tung lộn xộn ở trong đầu cũng không thấy nữa.
Thích Mê lo lắng nâng mí mắt lên, thấy ba đứa nhỏ kia đều đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mới chậm rãi nhắm mắt lại...
Thời điểm cô tỉnh lại lần nữa, y tá đã đi vào trong phòng bệnh tiến tới tháo tai nghe ra cho Thích Mê.
Nguyệt
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn đang phát ra ánh sáng màu vàng treo lơ lửng ở trên trần nhà, phải mất mấy giây sau đó cô mới nhớ ra mình đã được đưa tới bệnh viện tâm thần.
“Cô cảm thấy như thế nào rồi?”
Y tá cười hỏi, bàn tay cũng không nhàn rỗi lấy ra bốn hộp cơm đặt ở trên tủ đầu giường, "Cô ngủ cả một buổi chiều, cũng đã đến giờ ăn cơm tối rồi.”
Thích Mê chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn chiếc giường xếp ở bên cạnh.
Ba đứa nhỏ đang nằm ngửa mặt trên giường, ngủ rất say, nghe thấy có tiếng động vang lên ở bên cạnh cũng không buồn lật người lấy một cái.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn đồng hồ, đã 17 giờ 19 phút, đúng là sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.
Đi kèm theo tiếng cót két phát ra từ chiếc giường xếp, Thích Mê chống tay vào tấm ván gỗ, đứng dậy ngồi vào bên cạnh mép giường, trong lúc đang ngây người, thì thấy y tá lấy ra dụng cụ để trên trán của cô kiểm tra.
Nghe giọng nữ máy móc vang lên thông báo giá trị SAN của cô đã đạt tới ngưỡng 40, ngay cả y tá cũng không khỏi cảm thấy tốc độ khôi phục của cô thật sự rất nhanh, có chút không thể nào tưởng tượng nổi: "Không nghĩ tới nhanh như vậy cô đã có thể khôi phục lại giá trị hỗn loạn ý thức ở mức độ nhẹ, vậy thì ngày mai cô có thể sẽ được chuyển đến phòng bệnh ở phía trên lầu để tiếp tục chữa trị, bây giờ tôi sẽ đi lên trên lầu giúp cô đặt hẹn trước một căn phòng bệnh để ngày mai có thể chuyển đến.”