Từ 20 giờ đến 21 giờ là thời gian hoạt động tự do, mọi người có thể đến phòng tắm để rửa mặt, đi vệ sinh.
Thích Mê không muốn chen chúc với những người đó, chỉ chờ thời gian hoạt động sắp kết thúc mới đi lấy một chậu nước nóng trở về, tiến hành rửa mặt cho bọn nhỏ.
“Cô Thích, tay áo của cô ướt hết rồi này......”
Phương Hân Duyệt tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy tay áo bên trái của Thích Mê bị ướt một mảng lớn, vươn bàn tay nhỏ bé đang chuẩn bị kéo ống tay áo của cô lên, Thích Mê vội vàng đưa tay né tránh, dịch ra phía sau.
“Không sao đâu, lát nữa nó sẽ khô thôi." Thích Mê ngượng ngùng cười, dùng tay phải giúp bọn nhỏ rửa chân.
Phương Hân Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục hăng hái bừng bừng tán gẫu cùng Thích Mê về nhân vật hoạt hình mà cô bé thích nhất là thủy thủ mặt trăng...
*
Đến 21 giờ 30, đúng giờ tắt đèn.
Ban ngày bọn nhỏ khóc đã mệt mỏi, vừa tắt đèn không bao lâu đã lăn ra ngủ thiếp đi.
Thừa dịp ở trong bóng tối, Thích Mê nằm trên giường xếp, từng chút một kéo ống tay áo bên trái xuống.
Họa tiết hình con mắt ở ngón trỏ và ngón giữa bị phong ấn bởi hai phù văn màu đen đan chéo vào nhau, vừa giống như gông cùm xiềng xích vừa giống như phong ấn, dù cho cô có gọi thế nào đi nữa, thì con mắt này vẫn im lặng không có chút động tĩnh.
Không chỉ như vậy.
Bắt đầu từ lòng bàn tay trái, kéo dài cho đến hết cánh tay nhỏ của cô, trên làn da trắng nõn đều in đầy dấu ấn màu đen xấu xí, dùng các loại kiểu chữ khác nhau đều viết xuống cùng một từ --
Tội.
Tổng cộng có 87 chữ ‘tội’.
Hôm nay trên đường trở về căn cứ Thích Mê đã chú ý tới nó, chỉ có điều khi đó đầu óc của cô vẫn còn trống rỗng nên không để ý nhiều, mãi đến sau khi hồi phục trí nhớ, cô mới nhớ tới bên cạnh [cánh cửa] ở đêm vùng cực của mạt thế, có một phù văn màu đen không biết tên bay vào trong [con mắt tử thần] này, sau đó con mắt này giống như là bị phong ấn, trên cánh tay còn xuất hiện loại đồ án quái dị.
Về phần đã xảy ra chuyện gì, do trí nhớ trong não bị gián đoạn liên tục vẫn chưa thể kết nối với nhau.
Thích Mê thở dài, buông ống tay áo xuống, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ngày mai cô có thể nhớ lại được tất cả...
*
Không biết đã qua thời gian bao lâu - -
Cộc cộc cộc cộc.
Dưới đất truyền đến tiếng động.
Thích Mê đột ngột mở mắt ra.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, từ dưới mặt đất truyền đến hai tiếng vang lập tức kéo lên hồi chuông báo động trong đầu của cô.
Cô mở to mắt, nín thở một hơi, nằm im lặng trên giường.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Cô cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Một phút sau.
Cộc cộc, cộc cộc.
Một lần nữa từ dưới đất lại vang lên âm thanh rất có tiết tấu.
Hơn nữa có thể nghe thấy, nó được phát ra ở dưới gầm giường của cô!
Thích Mê hít một hơi khí lạnh, tay ấn vào trên giường chậm rãi đứng dậy, cố gắng không làm cho cái giường phát ra âm thanh cót két, cô dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ khom lưng nhìn xuống dưới gầm giường --
Không có gì.
Không ngoài dự liệu.
Cộc cộc cộc cộc!
Ngay sau đó dưới đất truyền đến tiếng gõ khiến cho da đầu người khác tê dại.
Thích Mê nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, rất có thể do thuốc mà cô uống lúc nãy có hiệu quả giảm đau, cả người cô tuy rằng vẫn còn chút đau đớn, nhưng đã có thể chịu đựng được, khả năng vận động cũng được cải thiện rất nhiều.
Cô vô thức sờ vào hông của mình, phát hiện đao của mình chỉ còn vỏ, bên trong cắm một cái nĩa dùng để xiên bánh ngọt, vì vậy cô đi vài bước tới cạnh cửa, nhặt lấy cây lau nhà cầm lên tay.
Thích Mê trở về lại bên cạnh giường, sau khi nghe thấy tiếng cộc cộc, cô dùng cây lau nhà gõ xuống đất hai cái.
Dường như mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Mấy phút nữa trôi qua, dưới đất đã không còn truyền đến tiếng động.
Nếu như không phải Thích Mê có thể xác nhận hiện tại bản thân mình đang ở trạng thái vô cùng tỉnh táo, cô thật sự sẽ cho rằng vừa rồi là cô đã nghe nhầm.
Cô ngồi trở lại giường đợi thêm một lát, cho đến khi mí mắt bắt đầu đánh nhau cũng không thấy truyền đến tiếng động cộc cộc nữa, đánh ném cây lau nhà để sang một bên, xoay người nằm lên trên giường.
*
Tám giờ sáng hôm sau, y tá đúng giờ mang thuốc và bữa sáng đến.
Bữa sáng là cháo trắng ăn cùng với dưa muối, không thể không nói thức ăn của bệnh viện này cũng không tệ lắm, hộp cơm ngày hôm qua cũng phối hợp vừa có chay vừa có mặn, so với đồ ăn lần trước ở ngày tận thế còn ngon hơn rất nhiều.
Sau khi Thích Mê uống thuốc xong, y tá lại lấy ra dụng cụ đo giá trị SAN cho cô.
Kết quả đo được giá trị SAN của cô đã tăng đến 52, được xem như ý thức hỗn loạn ở mức độ nhẹ.
Nguyệt
Lúc này trí nhớ của cô ngoại trừ một ít chi tiết nhỏ còn không thể nào nhớ được rõ ràng, còn lại thì gần như đã hoàn toàn được khôi phục.
"Đúng rồi, đêm qua tôi thật sự đã nghe thấy từ dưới đất truyền đến âm thanh cộc cộc..."
Thích Mê kể chuyện xảy ra tối qua nói cho cô y tá nhỏ, cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Nhưng không nghĩ tới y tá nghe xong, lại lấy dụng cụ vừa mới bỏ vào trong hòm chữa bệnh ra, để lên trán của cô đo lại một lần nữa.
“Đã tăng đến giá trị 53 rồi, theo lý mà nói hỗn loạn ý thức ở mức độ nhẹ như vậy không nên nói ra những lời này.” Y tá không hiểu nổi, nhíu mày.
Thích Mê trợn mắt không nói nên lời, nghiêm túc nói: “Tôi không nói mê sảng, tối hôm qua tôi thật sự rất tỉnh táo, lúc đó tôi đã nghe thấy âm thanh ở dưới mặt đất truyền lên mà..."
Cô y tá nhỏ cắt ngang lời nói của cô, “Tầng này của bệnh viện chúng ta đã là tầng thấp nhất rồi, ở dưới lòng đất căn bản không có phòng, thì làm sao có thể có tiếng động gì cơ chứ?”