Nói tới đây, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, đặt dụng cụ lại vào trong hộp y tế, “Có thể là dụng cụ đo đã xảy ra vấn đề, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ đi lấy dụng cụ khác đo lại cho cô.”
“Chờ một chút, không phải, sao cô lại không tin tôi?” Thích Mê cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Mấy phút sau, tiếng xe đẩy kim loại nặng nề từ xa đến gần, Thích Mê nhìn thấy y tá đẩy một thứ đồ vật rất lớn từ bên ngoài chạy vào. Thứ đồ vật này là một dụng cụ rất tinh xảo, có màn hình hiển thị, có nút bấm, còn có rất nhiều đường dây đỏ đen vàng giăng khắp nơi.
Vừa nhìn tư thế này, đám nhóc con đều yên lặng lùi lại đến bên cạnh góc tường.
Thích Mê cũng bị kinh hãi, thân thể bất giác dịch về phía sau.
Y tá thở hồng hộc nói: "Cô chờ một chút, chủ nhiệm của chúng tôi sẽ lập tức từ trên lầu xuống đây, đo đạc toàn diện mọi thứ lại cho cô.”
Thích Mê cả kinh: “Hả?”
*
Mười phút sau, hành lang vang lên tiếng bước chân của một đoàn người.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc địa trung hải dẫn theo vài bác sĩ y tá trẻ tuổi đến, lấy mục đích là nghiên cứu khoa học, chỉ cho bọn họ cách sử dụng dụng cụ kiểm tra này.
Mà Thích Mê, chính là con chuột bạch bị đem đi thí nghiệm.
“Không cần phải lo lắng, chỉ vài phút là xong rồi, nào, cô cứ nằm thẳng trên giường đi." Chủ nhiệm nói tiếng phổ thông sứt sẹo, một giây trước còn căng thẳng, một giây sau đã bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn Thích Mê, giống như mang theo một bộ mặt giả dối đi lừa gạt con nít.
Thích Mê bán tín bán nghi nằm trở lại trên giường.
Kế tiếp, y tá lập tức đem đủ loại đường dây nối với dụng cụ kiểm tra dán ở trên trán cùng với bả vai của cô, ông bác chủ nhiệm này dùng những từ ngữ y học mà cô nghe không hiểu, ríu rít nói chuyện cùng với các y tá, bác sĩ trẻ tuổi khác.
Nhưng mà nhìn màn hình hiển thị, kết quả sau khi đo xong cùng với kết quả của thiết bị nhỏ kia không hề có sự khác biệt lớn, giá trị SAN của cô vẫn là 52.
“Yên tâm, đã không có vấn đề gì, khả năng hồi phục rất tốt, có thể lập tức chuyển tới phòng bệnh bình thường ở trên lầu." Chủ nhiệm cười gật đầu với Thích Mê.
Cô y tá nhỏ sợ bị chủ nhiệm trách tội, vội vàng giải thích với ông ấy: “Nhưng mà cô ấy cũng giống hệt như Tiểu Xuân, đều nói ở bên dưới mặt đất truyền đến tiếng động..."
“Cái này à, có thể là bọn họ đã nghe thấy âm thanh gì đó, không phải loài chuột còn có khả năng đào hang ở bên dưới lòng đất hay sao, nghe thấy một vài âm thanh kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
quái cũng rất là bình thường, người trẻ tuổi mà, không cần mỗi ngày phải suy nghĩ lo lắng lung tung như vậy đâu." Chủ nhiệm giống như là cảm thấy hơi mất mặt, cắn răng nói, “Lần sau hãy làm rõ tình huống hẵng gọi cho tôi, tôi rất bận.”
Cô y tá ngượng ngùng: "Vâng ạ, đã biết rồi thưa chủ nhiệm.”
Sau khi chủ nhiệm mang theo mấy bác sĩ, y tá trẻ tuổi rời đi, phòng bệnh chật chội thoáng cái đã trở nên quạnh quẽ, sau khi y tá thu dọn xong thì đẩy xe dụng cụ đứng chờ ở bên cạnh cửa.
Thích Mê lập tức hiểu rõ, đứng dậy sửa sang lại giường nệm, bỏ đồ chơi rải rác trên giường vào trong túi sách nhỏ của mấy đứa nhỏ, dắt theo bọn chúng đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa tới cửa, đã thấy Tống Xuân ở phía đối diện lại nhét khuôn mặt của mình vào trong ô cửa sổ nhỏ.
Không giống với thái độ ghen tị đến phát cuồng ngày hôm qua, hôm nay dáng vẻ cô ta vô cùng mất mát, hai con mắt sáng ngời giống như chứa đựng nước mắt, vẻ mặt trông mong nhìn về phía Thích Mê.
Loại người mà Thích Mê không biết nên ứng phó như thế nào nhất, một mình bản thân Tống Xuân đã chiếm lấy hết.
Nghĩ đến ngày hôm qua Tống Xuân còn giúp đỡ cô quét dọn phòng bệnh, cô lại có chút không đành lòng, vì vậy sau khi thương lượng với bọn nhỏ, cô cầm lấy một món đồ chơi hình khủng long nhỏ đưa cho Tống Xuân, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cô ta: "Phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy nhé, cô nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại, tôi chờ cô khoẻ mạnh đi ra bên ngoài.”
Nguyệt
Tống Xuân nhìn con khủng long nhỏ dáng điệu thơ ngây đáng yêu ở trên tay cô, lập tức nín khóc mỉm cười, lấy khuôn mặt ra khỏi cửa sổ, đưa tay ra đoạt lấy món đồ chơi: "Khủng long nhỏ, em có nguyện ý làm bạn tốt của chị không nào?"
Thích Mê nhìn bộ dáng yêu thích không buông tay của Tống Xuân đối với khủng long nhỏ, khóe môi hơi nhếch lên.
*
Dưới sự thúc giục của y tá, Thích Mê mang theo mấy đứa nhỏ đi đến thang máy, đi lên phòng bệnh bình thường ở tầng hai của bệnh viện.
Nguyên nhân bởi vì tầng này cũng nằm ở bên dưới lòng đất, các gian phòng ở tầng hai cũng không có cửa sổ như cũ, nhưng không gian so với tầng dưới thì lớn hơn rất nhiều, vả lại cũng càng thêm sạch sẽ gọn gàng hơn một chút. Bởi vì bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức mức độ nhẹ ở đây rất nhiều, cho dù ngày hôm qua y tá đến đặt trước cũng đã không còn phòng riêng, y tá chỉ có thể mang theo Thích Mê cùng với ba đứa nhỏ đi thương lượng với người ở trong mỗi phòng một chút, trưng cầu sự đồng ý của bọn họ... Rốt cuộc họ tìm được sự đồng ý ở chỗ một bà lão tóc hoa râm.
Thích Mê dẫn theo bọn nhỏ đứng ở cửa cảm ơn.
Bà cụ mặt mũi hiền lành, đeo kính lão gọng vàng, hình như bà rất thích trẻ con, vừa vào đã hỏi ba đứa nhóc có muốn ăn trái cây hay không.
Thích Mê lễ phép cự tuyệt, ôm mấy đứa nhỏ ngồi xuống ở giường bên cạnh.
"Cô gái, đừng trách những người khác không chịu tiếp nhận ở chung với mấy đứa nhỏ, chủ yếu là cái bệnh này của chúng ta đều không chịu nổi sự ồn ào, mà mấy đứa trẻ con thì sẽ khó tránh khỏi có lúc khóc lóc náo loạn ầm ĩ." bà lão cười nói, "Tôi đã sắp đã khôi phục bình thường rồi, buổi chiều có lẽ sẽ được xuất viện, cho nên cô mang theo mấy đứa nhỏ ở chỗ này rất thuận tiện.”