Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 198



“Vâng, cháu cảm ơn bà." Thích Mê mỉm cười.

Ba đứa trẻ cũng rất lễ phép: "Cảm ơn bà ạ!”

“Không có gì, không có gì." Bà lão xua tay, nếp nhăn trên mặt cũng thêm vài phần dịu dàng.

Giường bệnh không tính là lớn, Thích Mê nằm ở phía trên còn phải cuộn tròn cơ thể lại mới có thể chừa ra một chỗ trống ở dưới chân cho ba đứa nhỏ.

Bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện chen chúc nằm cùng một chỗ, tránh cản trở cô nghỉ ngơi.

Đây chính là thời điểm bọn nhóc dồi dào năng lượng và vui vẻ nhất, ngồi ở giường chơi đùa đến quên cả trời đất.

Ngô Mộc Thần ngồi đối diện với Thích Mê, luôn chú ý tới động tác của Thích Mê, thấy cô nhắm mắt lại, thì nhanh chóng nhắc nhở hai đứa trẻ còn khác khống chế âm thanh nhỏ lại.

Bà cụ ngồi một bên nhìn bọn họ, trong đôi mắt thủy chung mang theo ý cười từ ái.

Trẻ con chơi đùa náo loạn, người già thì mỉm cười yêu thương, bầu không khí hài hòa dần dần sưởi ấm nhiệt độ trong căn phòng bệnh lạnh như băng này.

*

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang lên.

Diệp Thạch Lục chạy quá nhanh không kịp phanh lại, cua quá gấp nên tông thẳng vào cửa phòng bệnh.

Rầm một tiếng, phá vỡ hoàn cảnh an bình này.

Thích Mê giật mình ngồi dậy từ trên giường, sau vài giây ngây ngốc cô phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Diệp Thạch Lục không khỏi nhíu mày: "Anh đây là...... vừa đi đánh trận trở về à?”

Diệp Thạch Lục vô thức sờ lên má mình, mới phát hiện vì đi quá gấp nên ngay cả râu cũng không kịp cạo, sờ vào có chút cảm giác đ.â.m vào tay, lại sờ lên mái tóc, mới phát hiện ngay cả tóc cũng xù lên cứng như đá.

Anh ta khẩn cấp sửa sang lại hình tượng, cố gắng ra sức vuốt đầu tóc rối bù của mình xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy dòng chữ đen trắng trong tờ giấy đang cầm ở trên tay, mới nhớ tới chuyện quan trọng cần làm, lập tức kéo cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh giường bệnh của Thích Mê: “Có một chuyện quan trọng rất là cấp bách em gái à!”

“Chuyện gì?”

“Không phải là chuyện ngày hôm qua tôi đã cứu cô thoát khỏi một con Quỷ Tạp

Tử hay sao, hôm qua cô tinh lọc quỷ tạp tử, cấp trên yêu cầu tôi viết một bản báo cáo để nộp lên trên, đây là lần đầu tiên tôi viết loại báo cáo này, nhưng mà tôi lại không biết nên viết như thế nào đây, vì mấy trang giấy này mà suốt một đêm qua tôi không thể nào ngủ được!”

Diệp Thạch Lục chỉ chỉ vào chòm râu cùng với mái tóc trên đầu mình, vội la lên, "Liên quan đến chuyện cô làm như thế nào có thể phát hiện ra cái điện thoại di động kia chính là quỷ tạp tử, có thể nói tỉ mỉ một chút cho tôi biết để viết bài báo cáo này được không?"

Thích Mê hồi tưởng một chút, khó xử nói: “Việc này, tôi thật sự không có cách nào nói rõ với anh.”

“Tại sao lại không thể?” Diệp Thạch Lục khoa trương nhíu mày, “Đừng nói với tôi là cô dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ để tìm được nó đấy nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cũng không phải như vậy... đây chỉ là một loại năng lực của tôi mà thôi.” Thích Mê trả lời.

Tuy rằng bây giờ [Con mắt tử thần] của cô vẫn còn bị phong ấn, nhưng khi tay cô chạm vào bất kỳ món đồ vật gì thì cô vẫn có khả năng chuyển đổi chúng thành số liệu kỹ năng. Chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể tra xét được số liệu của bất cứ loại đồ vật nào. Chiếc điện thoại di động kia lúc đó vừa vặn nằm ở trong túi của cô, vì vậy cô lại vô ý thức khởi động năng lực đó, lập tức phát hiện cột kỹ năng chiếc điện thoại di động hơi không thích hợp.

Là một cái điện thoại di động bình thường, đáng lẽ nó chỉ có kỹ năng liên lạc, không nên có bất kỳ kỹ năng công kích nào xuất hiện mới đúng.

Lại nghe nói phương pháp phân biệt của Quỷ Tạp Tử chính là [vật c.h.ế.t biến thành vật sống], là thứ đồ vật gì thì vừa nhìn là biết được ngay.

Nguyệt

Quả nhiên, sau khi Diệp Thạch Lục nghe được đáp án này, lông mày anh ta nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Bản báo cáo điều tra quá trình tinh lọc Quỷ Tạp Tử hơn ba trăm chữ, chung quy không có khả năng chỉ viết có một câu "Sau khi sờ tay vào món đồ đã xác nhận chiếc điện thoại di động kiểu cũ này đang ẩn giấu Quỷ Tạp Tử".

Đây chính là bản báo cáo đầu tiên của anh ta với tư cách là nhân viên tinh lọc sơ cấp của chính phủ, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho cấp trên.

"Chị gái nhỏ à, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng có giấu giếm nữa mà, nói cho tôi biết toàn bộ đi, tôi sẽ không đoạt công lao của chị đâu mà, thật đấy, tôi chỉ muốn hoàn thành xong bản báo cáo này để nộp lên cấp trên mà thôi, tôi tuyệt đối sẽ viết ở trong bài báo cáo rõ ràng chính cô là người đã phát hiện và tinh lọc Quỷ Tạp Tử!” Diệp Thạch Lục tỏ vẻ không tin lời giải thích của cô, năn nỉ cô nói cho anh ta biết chân tướng.

"..."

Thích Mê không nói gì liếc nhìn anh ta một cái.

Biết là có phí thêm nhiều miệng lưỡi giải thích với anh ta Diệp Thạch Lục cũng sẽ không tin, vì thế cô chủ động đè tay anh ta lại.

[Tên vũ khí: Diệp Thạch Lục

Loại hình: Nhân loại

Trọng lượng: 72kg

Giá trị bền bỉ: 98 (Độ bền vũ khí rất cao, đề nghị sử dụng)

Độ linh hoạt: 52 (Độ linh hoạt bình thường, có thể mang theo bên người)

Lực công kích: 42 (Lực công kích của vũ khí tương đối thấp, không đề nghị sử dụng)

Nhược điểm: Độ may mắn tương đối kém (xin hãy thận trọng khi sử dụng)

Kỹ năng: không có]

Thích Mê thông báo số liệu liên quan đến Diệp Thạch Lục nói ra từng câu từng chữ. Khi nghe thấy câu nói trọng lượng 72kg và độ may mắn tương đối thấp, Diệp Thạch Lục trợn tròn hai mắt, lập tức rút tay về.

Nếu như nói chuyện Thích Mê có thể đoán được cân nặng của anh ta là chuyện trùng hợp thì thôi đi, nhưng khi cô nói ra nhược điểm [Độ may mắn tương đối kém] thì anh ta đã có thể chắc chắn rằng cô không thể nào tự đoán ra được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com