Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 203



Tuy rằng cô chưa từng sửa chữa qua loại đồ vật tinh xảo này, nhưng luôn cảm thấy chuyện sửa chữa đồ vật này có lẽ chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là có thể sửa chữa được, hẳn là không thành vấn đề.

Cô ngồi xuống trước quầy, giơ kính lúp lên, cẩn thận dùng nhíp lột linh kiện trong đó ra.

Ông chú dạo qua một vòng rảnh rỗi không có việc gì, liền cầm bình nước đi đến phòng trà nhỏ phía sau cửa hàng.

Không lâu sau, cửa tiệm bị đẩy ra, một trận gió mát thổi tới.

Thích Mê cũng không ngẩng đầu lên cầm đồng hồ trong tay sửa chữa, một giây sau, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Ông chủ của cửa hàng này đâu rồi?"

Cô ngẩng đầu, phát hiện cách ăn mặc của đối phương có chút giống như Diệp Thạch Lục, một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng phối với cà vạt màu xanh da trời, có lẽ cũng là nhân viên tinh lọc của căn cứ.

Điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc trâm cài hình sao năm cánh ở trên n.g.ự.c anh ta, người đàn ông này có đến hai cái, mà Diệp Thạch Lục chỉ có một cái.

Ước chừng là nghe thấy thanh âm, không đợi Thích Mê trả lời, ông chú lập tức thò đầu ra khỏi phòng trà, vẫy vẫy tay với người đàn ông: "Trưởng quan, tôi ở đây, đợi tôi đun một chút nước nóng để uống.”

Người đàn ông ừ một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía Thích Mê, mang theo vali màu đen đi tới phía sau cửa hàng.

Ông chú tươi cười nói chuyện với với anh ta vài câu, sau đó dẫn anh ta đi đến một gian phòng nhỏ vừa tối vừa chật hẹp bên cạnh cửa hàng.

Thích Mê tò mò nhìn bọn h, sau đó lại tiếp tục bận rộn chuyện trên tay.

Một lát sau, cô phát hiện có chút không đúng.

Câu chuyện đằng sau chiếc đồng hồ này tuy rằng rất cảm động, nhưng trong một lúc sửa không xong cũng không kiếm được tiền, vào lúc này đáng lẽ cô đã có thể sửa xong một vài món đồ vật siêu lớn mấy trăm đồng.

Thích Mê càng nghĩ càng cảm thấy không có lời, trước tiên đem đồng hồ đặt sang một bên, lại trở về khu vực các món đồ vật siêu lớn, chuẩn bị kiếm cho cô một ngàn đồng trước rồi nói sau.

*

Cô bận rộn sửa chữa đến quên cả thời gian, lúc phản ứng lại, thì nghe thấy ba đứa nhỏ kia đang ngáp liên tục.

Lấy điện thoại di động ra nhìn, cũng đã sắp đến 11 giờ, đêm nay chuyện chỗ ở còn chưa giải quyết được, không thể ở lại chỗ này làm chậm trễ thời gian.

Thích Mê vội vàng rửa tay sạch sẽ, đếm mấy món đồ lớn đã sửa xong ngày hôm nay, tổng cộng có bảy món, vừa vặn là một ngàn bốn trăm đồng.

Ông chú và người đàn ông kia còn chưa ra khỏi căn phòng tối, cô chỉ có thể đi qua đó gõ cửa.

Kết quả vừa mới gõ được hai cái, cánh cửa đã bị người đàn ông kéo ra một khe hở, giọng nói lạnh như băng nói với cô: “Cút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nói xong, liền đóng cửa lại rầm một cái.

Thích Mê không hiểu sao lại đóng cửa, đè nén sự tức giận, dùng sức lại gõ thêm hai cái: "Ông chủ, đến giờ ra ngoài tính tiền rồi, ông chủ!"

Xoẹt!

Khoảnh khắc cánh cửa lại bị mở ra, một thanh trường đao lạnh như băng áp vào cổ họng của cô.

Giữa khe cửa, người đàn ông lộ ra một con mắt tràn ngập tơ máu: "Tôi nói cút đi cho tôi, cô nghe không hiểu tiếng người hay sao?"

Thích Mê quét mắt nhìn thanh đao trên cổ, thân thể thoáng ngửa ra phía sau, cách xa sự uy h.i.ế.p này ra một chút.

Cô siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi chỉ muốn tìm ông chủ lấy tiền công của ngày hôm nay mà thôi.”

Vừa dứt lời, trong phòng lập tức truyền đến tiếng cười làm lành của ông chú: "Haiz ngài trưởng quan, anh đừng có tức giận như vậy, cô ấy là đang tìm tôi, việc này cứ giao lại cho tôi!"

Người đàn ông hơi liếc mắt, thu hồi thanh đao từ trong khe cửa, một giây sau khi anh ta rời đi, cánh cửa nhanh chóng bị kéo ra, ông chú nghiêng người từ khe cửa chen ra bên ngoài.

Bộ dáng co quắp như là cố ý không muốn mở to cánh cửa này ra, giống như đang che giấu thứ gì đó ở trong phòng.

Thích Mê tò mò nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa kịp nhìn thấy đã bị ông chú chặn lại tầm mắt, ngay sau đó, cửa bị đóng lại.

“Tiền công phải không, cô phải chờ tôi kiểm tra lại một chút, phải đảm bảo rằng

cô đã sửa xong hết các món đồ mới có thể đưa tiền công cho cô." Ông chú vừa nói vừa dùng dấu tay ra hiệu ý bảo Thích Mê rời khỏi cánh cửa, gọi cô đến khu vực sửa chữa.

Thấy Thích Mê lúc này đã sửa xong bảy món đồ siêu lớn, ông chú rõ ràng sửng sốt một chút, sau khi thử lần lượt các món đồ đảm bảo đã không thành vấn đề, mới lấy ví da từ trong túi ra, lấy ra một ngàn bốn trăm đồng tương ứng với số món đồ đã sửa đưa cho cô.

Thích Mê vừa giơ tay định nhận lấy, ông chú đột nhiên hành động chớp nhoáng như một phát súng, tay cầm tiền bỗng nhiên xẹt qua trước mặt cô, giấu ra phía sau lưng.

Vốn bởi vì người đàn ông xa lạ kia đã làm cho Thích Mê trong lòng bị nghẹn một cơn tức giận, vừa nhìn ông chú này lại giống như đang đùa giỡn với cô đem tiền giấu ra phía sau, lửa giận đột ngột bốc lên, cô dùng sức một phen nắm chặt lấy cánh tay của ông chú.

“Ông có ý gì?" Cô nhíu mày.

Ông chú không hề nghĩ tới một cô gái nhỏ nhắn gầy gò sẽ có khí lực lớn đến như vậy, lúc này mới ai u kêu lên: "Đừng mà cô gái, cô đừng có nóng vội, tôi chỉ là muốn dặn dò cô nhớ kỹ lần sau đến giúp tôi sửa chiếc đồng hồ kia cho xong mà thôi, tôi không hề nghĩ là sẽ quỵt tiền công của cô đâu!"

“À." Thích Mê buông tay ra.

Ông chú vội vàng đưa tiền cho cô, xoa xoa cánh tay bị cô nắm đến đau nhói, nhe răng trợn mắt nói: "Nhìn không ra nha cô gái, trông cô nhỏ nhắn như vậy mà sức lực lại còn rất lớn.”

Nguyệt

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com