Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 204



Thích Mê cúi đầu đếm tiền, sau khi xác nhận không sai sắc mặt mới dịu đi một chút: "Là có hơi lớn một chút, xin lỗi nhé ông chủ, đồng hồ thì chờ đến ngày mai tôi lại đến sửa nha, hôm nay đã quá muộn rồi, tôi phải dẫn các học sinh của mình đi tìm chỗ ở.”

“Được, vậy ngày mai cô nhất định phải đến đấy nhé.”

“Vâng.”

Nói xong, Thích Mê dẫn theo ba đứa nhỏ lễ phép chào tạm biệt ông chú, đẩy cửa đi ra khỏi tiệm sửa chữa.

“Ôi-- cô gái này tuổi trâu đúng không, sức lực lại có thể lớn đến như vậy.” Ông chú đưa mắt nhìn Thích Mê đã đi xa, nhịn không được mắng thầm.

Sau khi ông ta khóa cửa tiệm lại, liền vừa xoa cánh tay vừa đẩy cửa đi vào căn phòng nhỏ.

Trên chiếc bàn ở trong căn phòng nhỏ chỉ có một ngọn đèn dầu, hoàn cảnh vô cùng u ám.

Người đàn ông ngồi trên một cái ghế ở trước bàn, thấy ông ta đến, lông mày nhíu lại một cái: "Đừng nói cho tôi biết một người đàn ông cao lớn thô kệch như ông mà lại bị một con nhóc bắt nạt đấy nhé.”

“Ai biết được cô gái nhỏ kia rốt cuộc là xảy chuyện ra gì, tính tình vừa nóng nảy sức lực lại còn rất lớn, ôi-- cảm giác cánh tay này của tôi trong lúc nhất thời không thể nào khỏi được.”

Ông chú vừa nói vừa ngồi trở lại chiếc ghế da phía sau bàn, vừa ngẩng đầu lên, đã nghênh đón vẻ mặt không vui của người đàn ông, lúc này mới vội vàng buông cánh tay ra, cười làm lành nói, “Đương nhiên, yêu cầu của trưởng quan tôi nhất định có thể hoàn thành được, anh cứ yên tâm đi.”

Người đàn ông dựa lưng về phía sau, bắt chéo chân: "Ông còn có thời gian một tiếng nữa, làm nhanh lên.”

“Hiểu, hiểu!”

Ông chú ngay lập tức biến thành vẻ mặt nghiêm túc, đầu tiên là đeo lên một bộ kính mắt tinh xảo, sau đó lại cẩn thận đeo găng tay trắng vào, nhìn chằm chằm vào khẩu s.ú.n.g đang được mở ra một nửa ở trên bàn --

Khác với thân s.ú.n.g bình thường, khẩu s.ú.n.g này toàn thân màu trắng bạc, kích thước cũng phải lớn hơn các khẩu s.ú.n.g bình thường một vòng, đường nét bản thân lưu loát, tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.

"Ngài trưởng quan, s.ú.n.g này của anh đã bị hư hỏng rất nặng, đã gặp phải một kẻ phá hoại khó chơi hay sao?"

Ông chú ngước mắt, vốn định tán gẫu vài câu lôi kéo làm quen với vị trưởng quan này, không nghĩ tới lời này vừa nói ra, ông ta lập tức nhìn thấy trên mặt vị trưởng quan này sự tức giận càng sâu.

Được rồi, lại ngồi trên m.ô.n.g hổ tán gẫu nữa rồi.

Ông chú nhất thời cũng không dám nói chuyện, vùi đầu tập trung vào sửa chữa cây s.ú.n.g này.

*

Vận khí của mấy người Thích Mê coi như không tệ, vừa ra cửa tùy tiện rẽ vào một hướng đã tìm được một khách sạn.

Nguyệt

Khách sạn tuy nhỏ nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa còn rất rẻ, bên trong đã có không ít người ở. Trùng hợp vừa mới có một gia đình trả phòng, đúng lúc bị nhóm Thích Mê nhặt được một cái chỗ trống, tốn một trăm hai mươi đồng đã có thể ở trong căn phòng gia đình rộng rãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ba đứa nhỏ ngủ ở giường lớn, Thích Mê ngủ giường nhỏ, trong bầu không khí ấm áp, bọn họ khó có được một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau tới gần giữa trưa, mấy người lớn nhỏ lúc này mới tỉnh lại.

Sau khi đơn giản rửa mặt xong, Thích Mê chuẩn bị mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài ăn cơm, kết quả vừa mới mở cửa, đã thấy Diệp Thạch Lục ngồi trên một cái ghế nhỏ canh giữ ở trước cửa phòng.

Anh ta vẫn mang hình tượng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái kia, mặc bộ âu phục ngay ngắn.

Thấy Thích Mê, Diệp Thạch Lục cười tươi, lộ ra hai cái răng thỏ nhỏ đáng yêu: "Chào buổi sáng!"

Ba đứa nhỏ rất lễ phép, thấy anh trai này đã cứu mạng bọn họ, lập tức cười trả lời: "Buổi sáng tốt lành!”

Chỉ có Thích Mê im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta: “Sao anh lại biết chúng tôi ở đây?”

Có thể tìm được chính xác vị trí khách sạn này, lại chính xác tìm được gian phòng bọn họ đang ở, nói không có người đi theo giám thị, cô sẽ không tin.

Diệp Thạch Lục không chú ý đến giọng điệu không thân thiện của Thích Mê, đứng dậy giải thích: "Cái này à, vì để đảm bảo an toàn cho mỗi người dân, căn cứ đã thiết lập máy nhận dạng khuôn mặt ẩn giấu ở nhiều nơi. Cho dù cô đi đâu, chỉ cần cô còn ở trong căn cứ này, hành tung của cô vẫn sẽ nằm trong tay chúng tôi."

Thích Mê cười khẽ: "Chẳng khác nào nói khi ở trong căn cứ này, chúng tôi không hề có sự riêng tư?”

Diệp Thạch Lục lúc này mới cảm giác được cô đang hơi tức giận, ngượng ngùng cười cười, kiên trì giải thích, "Cái này... Căn cứ cũng vì muốn bảo đảm an toàn cho người dân thôi, dù sao thì đám Quỷ Tạp Tử vẫn cực kỳ khó chơi."

Thích Mê cười lạnh một tiếng, dắt bọn nhỏ xuống lầu.

Diệp Thạch Lục lập tức đuổi theo.

"Cho nên anh đang chuẩn bị mời người mời đến ba lần hay sao, nhất định phải mời tôi trở thành nhân viên tinh lọc mới bằng lòng bỏ qua?"

Diệp Thạch Lục: "Tôi thật sự cảm thấy cô thích hợp với công việc này, ngay cả cấp trên của tôi cũng cảm thấy như vậy, anh ấy rất coi trọng cô, cho nên bảo tôi cần phải cố gắng, nhất định phải kéo cô vào chức vị này mới được.”

Trong lúc nói chuyện, mấy người bọn họ đã đi tới đại sảnh lầu một của khách sạn.

Nghe Diệp Thạch Lục nhắc đi nhắc lại cấp trên của mình, Thích Mê tò mò dừng bước: "Cấp trên của anh?”

Diệp Thạch Lục ừ một tiếng, vừa định giải thích với Thích Mê, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua phía sau cô, ngay sau đó lập tức đứng nghiêm chào: "Lão đại!"

Thích Mê ngẩn ra, theo tầm mắt của anh ta quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông dáng người khôi ngô đang đứng ở cửa khách sạn.

Cùng là cách ăn mặc của nhân viên tinh lọc, trên người mặc một bộ âu phục màu đen bản chính, thắt cà vạt màu lam, trước n.g.ự.c đeo hai huân chương ngôi sao năm cánh.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com