Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 206



Thích Mê nhìn hai cái ghim cài áo trước n.g.ự.c lão Ngụy: “Vậy hiện tại anh đang là...”

“Tôi chỉ mới trung cấp, chỉ cần xử lý một Quỷ Tạp Tử cấp A nữa là tôi có thể thăng cấp lên cao hơn. Khi đó, với lời giới thiệu của tôi, cô có thể trở thành một nhân viên tinh lọc sơ cấp mà không cần phải kiểm tra.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý của lão Ngụy, Thích Mê mỉm cười nói: “Vậy tôi đây coi như chuẩn bị đi cửa sau?”

“Nói nhảm, với quan hệ của chúng ta, tôi ăn thịt thì chắc chắn không để cho cô

uống canh!” Lão Ngụy cười rồi nói: “Chiều nay tôi sẽ đi thực hiện một nhiệm vụ cấp A. Nếu thành công, ngày mai tôi sẽ được thăng cấp lên nhân viên tinh lọc cao cấp.”

“Đó là chuyện tốt, nhưng tôi…” Thích Mê nhìn ba đứa trẻ bên kia: “Thật sự, ở đây tôi không quen biết ai cả. Tôi thật sự không yên tâm về ba đứa nhỏ này.”

Lão Ngụy nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Cô không yên tâm khi giao chúng cho tôi sao?!”

“Ừm, không yên tâm.” Thích Mê nói.

Lão Ngụy: “???”

“Ai mà không biết lão Ngụy anh là người bất cẩn thế nào, để anh chăm trẻ con, tôi quả thực không dám nghĩ.” Thích Mê thậm chí còn có thể tưởng tượng được hình ảnh lão Ngụy mang ba đứa trẻ ra đường rồi một mình trở về.

Lão Ngụy câm nín liếc cô: “Nếu cô không tin tưởng tôi thì có thể tin tưởng chị Liêu Dương của cô chứ? Bây giờ cô ấy đang làm giáo viên mầm non tại nhà trẻ của căn cứ, cô có thể yên tâm giao bọn nhỏ cho cô ấy được chứ?”

Liêu Dương trong miệng hai người cũng là người chơi tận thế, xem như là người chị lớn của Thích Mê trong trò chơi tận thế này.

Khác với lão Ngụy, Liêu Dương thận trọng lại săn sóc, cô ấy còn có năng lực hồi phục đặc biệt. Không biết có phải tính cách hai người quá mức bổ sung cho nhau hay không, lúc lão Ngụy và Liêu Dương ở cùng một chỗ không khí trở nên hài hòa một cách kỳ lạ, lâu ngày sinh tình, hai người dần dần phát triển tình cảm với nhau.

Hai mươi phút sau, lão Ngụy lái xe chở Thích Mê và bọn nhỏ đến nhà trẻ của căn cứ.

Nhà trẻ giàu tính trẻ con, chỉ cần trang trí lại một chút đã thu hút sự chú ý của ba đứa trẻ. Trên tường là hình ảnh chú gấu nhỏ đáng yêu đang vui vẻ vẫy tay với bọn họ. Ngay khi đến cửa đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ bên trong lớp học.

“Có xích đu nè!”

“Cầu trượt yêu quý của tớ!”

Bành Di Thần và Phương Hân Duyệt vừa xuống xe liền đi thẳng đến khu vui chơi trong sân.

Chỉ có Ngô Mộc Thần trầm ổn đút tay trong túi đi bên cạnh Thích Mê, trên mặt lộ vẻ khinh thường hai đứa con nít này.

Nghe được âm thanh, một người phụ nữ bện tóc một bên đẩy cửa bước ra. Mặc dù khuôn mặt không quá tinh xảo nhưng cô ấy mang lại cho người ta một cảm giác dịu dàng và tao nhã, vô cớ tản ra sự hấp dẫn.

Nhìn thấy vợ mình, ngay lập tức lão Ngụy cười như đóa hoa, dáng vẻ không đáng giá tiền hoàn toàn không phù hợp với hình tượng người lạ chớ gần của anh ấy.

Nguyệt

Liêu Dương cũng đáp lại anh ấy bằng một nụ cười ngọt ngào, đợi đến khi mấy người đến gần hơn cô ấy mới nhìn rõ gương mặt của Thích Mê, lập tức mừng rỡ kêu một tiếng rồi chạy chậm ra nghênh đón.

“Thích Mê, sao em lại ở đây?!” Liêu Dương tiến lên ôm lấy cô.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng...” Thích Mê cười cười, giải thích tình hình một cách đơn giản cho cô ấy.

Nghe xong, Liêu Dương lập tức đồng ý: “Với mối quan hệ này của chúng ta, làm gì có chuyện phiền phức hay không phiền phức chứ? Em cứ yên tâm giao tụi nhỏ cho chị, chị chắc chắn sẽ chăm sóc bọn chúng đến trắng trẻo mập mạp.”

Nói xong, cô ấy ngồi xổm xuống nhìn về phía Ngô Mộc Thần, nhanh chóng chào hỏi cậu bé: “Xin chào anh bạn nhỏ, cô tên là Liêu Dương, em có thể gọi cô là cô giáo Liêu, em tên gì?”

Nụ cười thân thiện của Liêu Dương tự mang theo lực tương tác khiến cho Ngô Mộc Thần vôi vã trả lời: “Xin chào cô giáo Liêu, em tên là Ngô Mộc Thần…”

“Ngô Mộc Thần, cái tên thật dễ nghe…”

Liêu Dương vừa khen xong những lời này, chợt nghe thấy Bành Di Thần chơi đến quên cả trời đất bỗng nhiên la lên một câu: “Cô ơi, em tên Bành Di Thần, tên của em có phải cũng dễ nghe lắm không ạ?”

Thấy hai người này đều đang chào hỏi cùng cô giáo mới, Phương Hân Duyệt cũng không chịu thua kém: “Cô Liêu, em tên là Phương Hân Duyệt, bình thường em thích ca hát và vẽ tranh ạ!”

Cả hai đều là giáo viên mầm non, Thích Mê và Liêu Dương ngầm hiểu nhìn nhau một cái, Liêu Dương ngay lập tức khen ngợi: “Học sinh của cô giáo Thích thật là thông minh và ngoan ngoãn.”

Nghe thấy cô giáo mới lúc khen ngợi mình còn nhân tiện khen Thích Mê, ý cười trên mặt ba đứa nhóc càng thêm xán lạn, tất cả đều ưỡn n.g.ự.c tự hào.

Yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ rất vui khi người mình thích được khen ngợi.

Nghe nói Thích Mê và ba đứa nhỏ còn chưa ăn cơm, Liêu Dương vội vàng dẫn bọn họ đến căn tin nhỏ bên cạnh.

“Ớ, vợ ơi, em để ý tới anh chút đi!” Thừa dịp cấp dưới không có mặt và đều là người quen, Lão Ngụy bị phớt lờ tỏ vẻ tức giận.

“Eo~” Thích Mê ghét bỏ mà bĩu môi, cả người nổi da gà. Cô nghĩ rằng nếu sau này bạn trai cô làm nũng như vậy, nhất định sẽ bị cô làm lơ.

Nhưng Liêu Dương thì khác, nghe lão Ngụy nói như vậy, cô ấy ngay lập tức mỉm cười và vẫy tay với anh ấy.

Cô ấy thực sự đã đáp lại rất chu đáo với từng cảm xúc của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lão Ngụy cũng rất dễ dỗ, khi thấy vợ đã quan tâm đến mình, anh ấy cười vui vẻ nhanh chóng đi theo sau.

Nhìn hai người kết hôn được vài năm mà vẫn yêu nhau như thế này, Thích Mê rất vui mừng cho bọn họ, cảm thấy ngay cả việc bị cơm chó cũng thật ngọt ngào.

Cô đi vào căn tin, vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì đột nhiên chợt nghe thấy Phương Hân Duyệt nói một câu không đầu không đuôi: “Cô Thích, em hơi nhớ Lãng Dữ.”

Thích Mê im lặng hai giây: “?”

Cô hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.

Hiển nhiên Phương Hân Duyệt rất nghiêm túc, cô bé nhìn cô một cách trông mong: “Cô Thích, từ khi rời khỏi thành phố đó Lãng Dữ đã không đi cùng chúng ta, cậu ấy về nhà tìm cha mẹ rồi sao? Sau này cậu ấy không ở cùng chúng ta nữa ạ?”

Bởi vì ở trước mặt những đứa trẻ này, Lãng Dữ vẫn luôn giữ dáng vẻ của trẻ con, thời điểm cuối cùng gặp mặt cậu lại đã trở lại hình dạng người trưởng thành, vì vậy không có gì lạ khi Phương Hân Duyệt không nhận ra cậu.

Nghe Phương Hân Duyệt nói như vậy, khuôn mặt đẹp trai của Lãng Dữ bất ngờ xuất hiện trong đầu Thích Mê.

Bên tai dường như vẫn còn đọng lại câu cuối cùng mà cậu nói.

“Chờ em đến tìm chị.”

Thích Mê tỉnh táo lại, xoa đầu Phương Hân Duyệt: “Cậu ấy bảo chúng ta đợi cậu ấy, cậu ấy sẽ đến tìm chúng ta.”

“Vậy còn bao lâu nữa?”

Thích Mê không ngờ nhóc con này lại không chịu buông tha như vậy, rối rắm nói: “Chắc là... nhanh thôi?”

Phương Hân Duyệt phồng má muốn hỏi thêm, đúng lúc này Liêu Dương mang theo một chén hoành thánh nhỏ đến, trước khi cô bé mở miệng Thích Mê liền nhanh chóng chuyển đề tài, cầm một cái muỗng đưa cho cô bé: “Ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa sẽ nguội.”

“Ồ.” Phương Hân Duyệt buồn bã cúi đầu múc một miếng hoành thánh nhỏ, dùng miệng thổi phù phù.

Thích Mê tỏ ra nghi ngờ, cô thực sự không hiểu tại sao Phương Hân Duyệt lại đột nhiên hỏi về Lãng Dữ.

Có lẽ là nghi hoặc của Thích Mê viết trên mặt quá rõ ràng, sau khi ăn vài miếng hoành thánh Bành Di Thần ghé khuôn mặt nhỏ nhắn sát lại: “Cô Thích, em biết một bí mật của Phương Hân Duyệt.”

Dáng vẻ thần bí của cậu bé không khác gì một ông thầy bói chuẩn bị tiết lộ tin tức động trời.

Thích Mê rút ra vài tờ giấy để lau miệng cho cậu bé, nửa đùa nửa thật hỏi: “Bí mật gì vậy?”

“Phương Hân Duyệt, cậu ấy thích Lãng Dữ!”

Tuy nói là bí mật, nhưng âm thanh của Bành Di Thần lúc này cũng không nhỏ, Phương Hân Duyệt ngồi ở bên cạnh nghe thấy liền trừng mắt nhìn cậu bé.

Nhưng Bành Di Thần hoàn toàn không chú ý tới, còn đang hăng hái bừng bừng trò chuyện cùng Thích Mê: “Lúc trước Phương Hân Duyệt thích Ngô Mộc Thần, bây giờ thích Lãng Dữ.”

Nghe được tên của mình, động tác của Ngô Mộc Thần dừng lại, hoành thánh vừa múc lên bộp cái rơi xuống trong chén.

Khuôn mặt Phương Hân Duyệt đỏ lên, vội vàng che miệng Bành Di Thần lại: “Bành Di Thần cậu nói lung tung, tớ không chơi với cậu nữa!”

“Tớ không có--- ưm ưm!” Bành Di Thần trực tiếp bị Phương Hân Duyệt khóa họng.

Nhìn thấy hành động của hai đứa nhóc quá mạnh đến mức suýt lật bàn, Thích Mê vội vàng đứng dậy can ngăn, cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải cô đã nói lúc ăn cơm không nên đùa giỡn không? Mau ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không cô sẽ tức giận.”

Hai đứa trẻ sợ hãi thả tay ra và ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu tiếp tục ăn.

Trong miệng của trẻ con, từ “thích” rất trong sáng và thuần khiết, có lẽ là cảm thấy người kia xinh đẹp, hoặc vì họ cho rằng người kia hiền lành, hoặc chỉ vì người kia cho họ một viên kẹo… Khi bọn nhỏ biểu lộ niềm vui của mình, chúng luôn cảm thấy rất vui khi sử dụng từ “thích”.

Đều là giáo viên mầm non, Thích Mê và Liêu Dương nhìn nhau, cảm thấy những đứa trẻ này rất đáng yêu. Chúng không bao giờ giấu giếm cảm xúc, thích là thích, không thích chính là không thích, chân thành hơn cả người lớn.

Chỉ khi gặp phải người lớn không đứng đắn, mới có thể hiểu lầm từ “thích” chân thành của bọn chúng.

Lão Ngụy vẫn nghe náo nhiệt ha ha cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị mở miệng trêu ghẹo đám nhóc con này liền thấy Liêu Dương và Thích Mê giống như đã hẹn trước, đưa tới một ánh mắt ý bảo anh ấy câm miệng.

“...”

Lão Ngụy cười gượng hai tiếng, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

Chẳng bao lâu sau, Liêu Dương cũng bưng tới cho Thích Mê một chén hoành thánh, cô vội vàng đứng dậy đón nhận, mới vừa đi tới cửa sổ căn tin cầm đôi đũa, cô chợt nghe thấy một tiếng beep yếu ớt vang lên từ trong túi.

Cô vui mừng trong lòng, nhanh chóng lấy ra điện thoại để kiểm tra - -

Trên màn hình xuất hiện năm chấm đỏ nhỏ đang di chuyển chậm trong phạm vi một km.

Để đảm bảo an toàn, lúc Thích Mê rời khỏi Bất Dạ Thành, cô đã bỏ vào trong túi từng người trong lớp Đậu Đinh một con bọ rùa bằng kim loại để định vị. Chỉ khi điện thoại ở trong phạm vi một km mới có thể nhận được tín hiệu.

Trịnh Viện Viện cộng thêm bốn đứa nhỏ, vừa vặn năm người.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com