Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 207: Thế giới 2 - Phần nhỏ 2: Bệnh viện tâm thần Sâm Lam



Sau khi nghe nói đồng đội của Thích Mê đang ở gần đây, Lão Ngụy không nghĩ ngợi nhiều lập tức lái xe đi đón bọn họ.

Thích Mê vội vàng ăn hết bát hoành thánh rồi chạy nhanh tới biên giới căn cứ, đứng ở nơi gần nhất với năm chấm đỏ này chờ đợi.

Nhưng đã nửa tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy lão Ngụy quay trở lại.

Theo lẽ thường mà nói, khoảng cách một cây số mà đi xe chỉ cần vài phút thôi, không có lý do gì nửa tiếng vẫn chưa quay về.

Hơn nữa, cô nhận thấy rằng trong ba mươi phút này, năm chấm đỏ không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Trên màn hình điện thoại di động của Thích Mê chỉ có thể hiển thị phương hướng tương đối của chấm đỏ chứ không có bản đồ cụ thể, cô không biết năm chấm đỏ này ở vị trí cụ thể nào, vì thế ngay lập tức cô chạy về nhà trẻ tìm Liêu Dương.

“Em đừng nóng vội, chị sẽ gọi điện thoại hỏi lão Ngụy." Liêu Dương vội vã lấy điện thoại ra gọi cho lão Ngụy.

Sau một hồi tiếng bíp không ai nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không trong vòng phục vụ, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Liêu Dương thay đổi sắc mặt, cúp điện thoại.

Thích Mê nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ấy, tim không khỏi lộp bộp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, điện thoại của lão Ngụy không ở trong vòng phục vụ... có thể là lại gặp quỷ quái gì đó rồi, sau khi triển khai kết giới rất dễ làm nhiễu tín hiệu. Không sao đâu, chắc chắn anh ấy sẽ trở lại ngay thôi, em đừng gấp, bọn họ sẽ không có việc gì đâu.”

Liêu Dương cố kéo khóe miệng, cô ấy không giỏi nói dối, mặc dù dùng giọng điệu thoải mái nói không có việc gì, nhưng ánh mắt hoảng loạn đã sớm tiết lộ nỗi lo lắng trong lòng.

Thích Mê ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng học.

Ba đứa nhóc đã chơi thân với những đứa trẻ khác, bây giờ đang chơi đến quên cả trời đất.

Nhìn thấy Thích Mê trở về, cả ba đứa đều đặt đồ chơi trong tay xuống, vui vẻ chạy tới: “Cô Thích, cô đã trở lại rồi! Cô Trịnh và các bạn học có phải cũng đã trở lại rồi không?!”

“Bảo bối Kiều Kiều của em đang ở đâu?” Phương Hân Duyệt phấn khích hỏi.

Trước mặt bọn nhỏ, Thích Mê không dám lộ ra tâm trạng lo lắng, chỉ mỉm cười: "Còn chưa về đâu, sẽ nhanh thôi.”

Nghe lại câu trả lời qua loa của cô, lần này Phương Hân Duyệt không chịu nổi nữa, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Cô Thích luôn nói nhanh thôi nhanh thôi, nhanh là bao lâu.”

“Chính là... là nhanh về thôi.” Thích Mê nghẹn lời.

Cuối cùng, vẫn phải để Liêu Dương nghĩ biện pháp ngắt lời, dỗ dành mấy đứa nhỏ quay lại phòng học.

Mười phút trôi qua, điện thoại di động của Liêu Dương vẫn không có tiếng động.

Cứ vài giây cô ấy lại liếc điện thoại một lần, cô ấy hiểu rõ lão Ngụy, chỉ cần nhìn thấy trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ của cô ấy, có cơ hội chồng cô ấy khẳng định sẽ gọi lại ngay. Thời gian dài như vậy không có động tĩnh gì, nhất định là anh ấy vẫn chưa ra khỏi kết giới của Quỷ Tạp Tử.

Liêu Dương hít sâu một hơi, tiếp tục chờ đợi.

Cuối cùng, sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, khi Diệp Thạch Lục vội vàng chạy tới tìm lão Ngụy để ra ngoài làm nhiệm vụ, Liêu Dương rốt cục không chờ thêm được nữa. Cô vội vã cởi tạp dề nhà trẻ đang mặc trên người ra, rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.

Thích Mê giơ tay ngăn cô lại: “Giao lão Ngụy cho em, em sẽ đi tìm.”

Liêu Dương lo lắng, lắc đầu: “Không được, hôm nay chị cảm thấy không ổn lắm, chị phải đi tìm anh ấy.”

“Bây giờ chị không chỉ có một mình, chị không thể gặp nguy hiểm được, chị phải ở lại đây.” Thích Mê không chịu buông tay, dùng ánh mắt chỉ về phía bụng Liêu Dương.

Trước đó ở trên xe, lão Ngụy đã tiết lộ tin vui mình sắp làm cha. Bé con còn có bảy tám tháng mới sinh ra mà anh ấy đã thúc giục Thích Mê làm dì của bé con thì phải chuẩn bị tiền lì xì trước rồi.

Liêu Dương sửng sốt một lát, hai tay nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của mình, vẻ mặt càng trở nên phức tạp. Cô ấy chỉ mới biết mình mang thai khi ở thế giới tận thế trước đó, lần này lại là thế giới tận thế hợp bàn, phải vượt qua ba thế giới mới có thể rời đi... Nếu sớm biết trước mình có cục cưng, lần này cô ấy tuyệt đối sẽ không tiến vào trò chơi.

Là một người vợ, cô ấy muốn cứu chồng mình.

Nhưng với tư cách là một người mẹ, cô ấy không thể mang theo con mình ra ngoài mạo hiểm.

“Chị Liêu Dương, lão Ngụy bị Quỷ Tạp Tử giữ chân bởi vì chuyện của em, em hứa với chị nhất định sẽ đưa anh ấy trở về an toàn, cho nên mấy đứa học sinh của em tạm thời nhờ cậy vào chị.”

Nói xong, sợ Liêu Dương vẫn cố chấp đi theo, Thích Mê vội vàng kéo Diệp Thạch Lục rời đi.

*

Hai người cưỡi xe máy lái xe đi một lát, còn chưa ra khỏi căn cứ, Diệp Thạch Lục đột nhiên dừng xe lại, thúc giục Thích Mê xuống xe.

Thích Mê đang nóng lòng như lửa đốt lại bị đuổi xuống xe, giọng nói đương nhiên mang theo ý tứ không tốt: “Anh làm gì vậy hả?!”

Diệp Thạch Lục lấy máy truyền tin ra, nghiêm túc nói: “Cô mới vừa xuất viện hôm qua, ý thức vẫn còn không ổn định, rất dễ bị ô nhiễm bởi Quỷ Tạp Tử lần nữa, cô không thể đi được.”

Thích Mê không quan tâm đến lời nói vô ích của anh ta, nhảy xuống xe chuẩn bị chạy ra khỏi căn cứ.

Diệp Thạch Lục nhanh mắt nhanh tay kéo cô lại: “Ôi này, đừng vội vàng mà, cô thực sự không thể đi! Nếu bị tái nhiễm lại sẽ khó trị lắm cô có biết không? Đừng quên rằng cô còn có ba đứa trẻ đang chờ cô đấy! Tôi sẽ ngay lập tức yêu cầu cấp trên phái người xuống cứu lão đại, cô cứ yên tâm đi!”

Nhắc đến ba đứa trẻ như thể chạm vào điểm yếu của cô, Thích Mê đứng yên không nhúc nhích.

Tuy nhiên, Diệp Thạch Lục xin chỉ thị và báo cáo xung quanh xong vẫn không tìm được ai phù hợp đến giải cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Các nhân viên tinh lọc trung cấp và cao cấp đều đi làm nhiệm vụ hết rồi, chỉ còn lại vài nhân viên tinh lọc sơ cấp ở gần đó, họ chỉ phụ trách tìm kiếm, cho dù liên lạc được với họ cũng vô ích.

Diệp Thạch Lục thất vọng, thu máy truyền tin lại.

“Nhìn xem, cuối cùng chúng ta vẫn phải tự mình giải quyết đúng không?” Thích Mê nhẹ nhàng chế giễu một câu, vùng tay thoát khỏi anh ta, một lần nữa ngồi lên yên sau xe máy, “Đi thôi.”

Diệp Thạch Lục nặng nề thở dài: “Cô thấy chưa, đây là nguyên nhân vì sao tôi nhất định phải kéo cô trở thành nhân viên tinh lọc, công việc này người ít mà việc lại nhiều, gặp phải nguy hiểm còn không có đồng đội nào cứu giúp.”

“Đừng lãng phí thời gian, mau đi thôi.” Thích Mê vội la lên.

“Chỉ có thể như vậy...”

Diệp Thạch Lục khởi động, tiếp tục lái xe đi.

Dựa theo hướng dẫn đại khái của Thích Mê cùng với bản đồ trong điện thoại di động của Diệp Thạch Lục, hai người nhanh chóng xác định được vị trí một bệnh viện tư nhân bỏ hoang. Từ xa, hai người nhìn thấy chiếc xe màu đen của lão Ngụy đậu ở cửa, chứng thực suy đoán của họ không sai.

Để đảm bảo an toàn, hai người không vội vã đi vào, mà đứng ở cửa quan sát trước.

Không biết có phải bởi vì Thích Mê đã trải qua một lần ở kết giới Quỷ Tạp Tử hay không mà cô dường như nhạy cảm hơn rất nhiều với loại khí tức này. Nhìn vào bệnh viện trước mắt, cô cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.

Trước kia cô chưa bao giờ có cảm giác thế này, ngay cả khi lần đó ở trên xe buýt mặt đối mặt cùng nữ quỷ, cô cũng không hề cảm nhận được loại sống lưng rét lạnh như hôm nay.

Bây giờ mặc dù là giữa trưa nắng chang chang, nhưng bởi vì đường phố quá mức chật hẹp, hai bên nhà cao tầng che khuất hơn phân nửa ánh sáng, khiến cho ánh sáng xuyên vào trong bệnh viện đã ít lại càng ít hơn, sảnh rộng bỏ hoang trống trãi u ám vô cùng khiến cho người ta có ảo giác như trời sắp tối.

Tuy rằng Diệp Thạch Lục đang lo lắng nhưng tay cũng không nhàn rỗi mà vọc vạch các dụng cụ trong vali.

Trước tiên anh ta đưa cho Thích Mê một cái vòng tay: “Cô đeo cái này lên đi, đây là vòng tay theo dõi giá trị SAN của cô trong thời gian thực, một khi đạt tới điểm giới hạn sẽ báo động…”. Nói xong anh ta lại lấy ra một bộ tai nghe không dây rồi đưa cho cô một cái. “Bởi vì chỉ có ý thức của chúng ta tiến vào kết giới nên chỉ có thể dựa vào âm thanh bên ngoài ảnh hưởng não bộ, trong này có âm nhạc trị liệu do căn cứ sản xuất ra, có thể làm chậm lại tốc độ hỗn loạn ý thức, chúng ta hai người mỗi người một cái.”

Diệp Thạch Lục đeo tai nghe còn lại lên.

Thích Mê cầm hai thứ này, nhíu mày: “Đưa hết cho tôi rồi, anh sẽ không sao chứ?”

“Tôi không sao, hôm nay tôi vừa kiểm tra giá trị SAN là 89, còn xa ngưỡng giá trị giới hạn lắm, thể chất của cô nhạy cảm hơn, cô cần thứ này hơn tôi, vả lại, không phải tôi vẫn còn một cái đấy sao.” Diệp Thạch Lục cười, gõ gõ tai nghe trên tai.

Thích Mê đeo thiết bị vào.

Sau đó, Diệp Thạch Lục lấy ra một cái kính lúp từ trong vali.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mặt kính, trên mặt kính hiện ra một đường chéo chữ thập. Hai bên trái phải của đường chữ thập đều viết những con số kỳ lạ, theo sự di chuyển của anh ta, những con số này cũng sẽ thay đổi theo.

Đây là dụng cụ quan trọng để thăm dò kết giới Quỷ Tạp Tử, một khi thăm dò đến kết giới, những con số phía trên tất cả đều sẽ trở thành 0, mặt kính cũng sẽ chuyển thành màu đỏ cảnh báo.

Nguyệt

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng bước vào bệnh viện.

Cửa kính của bệnh viện đang mở toang, bọn họ không chạm vào thứ gì đã đi vào sảnh.

Trong không khí tản ra mùi tro bụi, cúi đầu nhìn lại, trên gạch nền đại sảnh dưới chân bịt kín một lớp bụi đất, có thể nhìn thấy một số dấu chân lộn xộn.

Trên bảng thông báo dán rất nhiều tờ giấy rách nát ố vàng, có thông báo tìm người cũng có quảng cáo linh tinh.

Thích Mê đang nhìn, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi cô đi qua.

Kiểm tra đo lường được có lưới kết giới ẩn giấu của nhân viên tinh lọc ở góc hành lang, sau khi Diệp Thạch Lục dùng công cụ phá vỡ, họ nhìn thấy sáu người đang bất tỉnh.

Lão Ngụy ngồi khoanh chân ở vị trí ngoài cùng, trong tay cầm một cái đồng hồ bấm giờ, những người còn lại lớn nhỏ năm người tất cả đều ngã xuống đất bên cạnh.

Đồng hồ bấm giờ là thứ mà nhân viên tinh lọc sẽ mang theo khi tiến vào kết giới, mục đích là để báo cho đồng đội biết họ đã vào trong kết giới thời gian bao lâu rồi. Nếu quá ba tiếng đồng hồ, đồng hồ bấm giờ sẽ tự động gửi tín hiệu cầu cứu cho cấp trên.

Thích Mê thò đầu nhìn thoáng qua, trên đó hiển thị thời gian là một tiếng ba mươi chín phút.

Diệp Thạch Lục cầm kính lúp nhắm ngay mặt tường sau lưng lão Ngụy, con số lập tức trở về 0, thấu kính cũng biến thành màu đỏ như máu.

Ngay sau đó, trên mặt kính xuất hiện một chữ A.

“!!”

Đồng tử Diệp Thạch Lục co rụt lại, trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Thích Mê phát hiện vẻ mặt anh ta không ổn: “Có chuyện gì vậy?”

“Đây là Quỷ Tạp Tử cấp A, rất khó giải quyết...” Diệp Thạch Lục cau mày nói, biểu cảm rất khó coi.

Thích Mê không hiểu sự phân cấp của loại Quỷ Tạp Tử này, vẫn thắc mắc: “Cấp A lợi hại nhất sao? Con Quỷ Tạp Tử ngày hôm đó tôi gặp là cấp mấy?”

“Của cô chỉ là cấp B thôi, là loại bình thường nhất.”

“Ồ.”

Nghe Diệp Thạch Lục giải thích như vậy, Thích Mê liền hiểu ngay. Một con Quỷ Tạp Tử cấp B bình thường đã thiếu chút nữa làm cho cô không ra được, huống chi con Quỷ cấp A còn mạnh hơn nó.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com