Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 212



“Cái này…” Nữ bác sĩ hơi khó xử, “Mặc dù bệnh tình của cô có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ra ngoài tự do hoạt động chỉ sợ là không nên.”

Thích Mê nhíu mày: “Không phải tôi đã hồi phục rồi sao, vì sao không thể ra ngoài tự do hoạt động?”

“Vấn đề này… Tôi nghĩ rằng cô là người rõ ràng nhất mới đúng?” Nữ bác sĩ thở dài, “Phong Nhiên, kỳ thật hẳn cô cũng để ý tới, tất cả mọi người đều rất sợ cô, dù sao loại chuyện ăn thịt người này thật sự để lại cho người khác ám ảnh. Nếu cô không phải

Nguyệt

là bệnh nhân rối loạn tâm thần, kết quả ra sao cô cũng biết rồi chứ? Cô vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây, không được ra ngoài gây náo loạn, hiểu không?”

Giọng nói nữ bác sĩ dịu dàng, nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn.

Thích Mê: “...”

Cánh cửa lại lần nữa đóng lại.

Thích Mê luống cuống, cô không ngờ nữ sinh nhìn gầy yếu này vậy mà lại gánh trên mình bản án ăn thịt người, nhất thời không biết nói gì, đành trơ mắt nhìn nữ bác sĩ rời đi.

Kế hoạch lần nữa thất bại.

Cô càng nghĩ càng tức giận, một cước đá lên giường, tiếng động “ầm ầm” vang lên bên tai.

Lúc đầu tưởng chỉ cần biểu hiện thật tốt liền có thể ra ngoài, làm sao cũng không nghĩ tới ý thức lại xuyên qua một con yêu tinh như này……Yêu tinh, dù ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ! Còn muốn nghênh ngang ra ngoài hoạt động, quả thực là nằm mơ!

Cô vô cùng gấp gáp, từ lúc tiến vào đến bây giờ chỉ mới gần một tiếng, nhưng hết lần này đến lần khác cô bị thân xác này vây ở trong phòng… Cuối cùng là phải làm thế nào mới tốt?!

Thích Mê nôn nóng đi tới đi lui bên giường, sau một hồi yên tĩnh, cô bỗng nhiên lóe lên sáng kiến.

Đợi đã, một trong những chứng bệnh của Phong Nhiên có cái gọi là [Siêu nhận thức].

Siêu nhận thức…

Người siêu nhận thức làm sao có thể để bản thân chịu thiệt thòi được chứ?

Thích Mê tựa hồ như bắt được gì đó, cúi đầu nhìn chân tay bị xích sắt trói lại. Trên cổ tay lưu lại dấu đỏ là do vừa rồi cô thử thoát khỏi xích sắt, trước đó, cổ tay của Phong Nhiên trắng nõn sạch sẽ, không có chút vết xước nào.

Cô cũng cảm thấy dường như Phong Nhiên là dạng người tiếp nhận dạng trói buộc này mà không phản kháng.

Nếu không có vết thương, tất nhiên còn có cách khiến cô có thể không bị thương mà vẫn có thể thoát khỏi gông xiềng.

Sau khi tỉnh táo lại, cô suy dọc theo mạch suy nghĩ này rồi đưa tay sờ đến phạm vi có thể tìm kiếm.

Thích Mê chú ý đến bên cửa sổ có một dấu tay nhàn nhạt, nhìn kích cỡ dấu tay chắc hẳn là do Phong Nhiên để lại.

Mà khi bị xích sắt trói lại, cô ấy không có cách nào để đến bên cửa sổ được, điều này càng thêm xác nhận phỏng đoán của Thích Mê ——

Phong Nhiên nhất định để lại phương pháp nào đó, có thể vụng trộm mở khóa bên trên xích sắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đồ vật trong phòng không nhiều, cẩn thận tìm kiếm cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi tìm kiếm bốn phía mà không thu thập được gì, cô bỗng chú ý tới ấm nước ở tủ đầu giường.

Sau khi mở ra, đổ toàn bộ nước ấm ra ngoài, đợi nguội đi một chút, cô liền thử luồn tay vào ấm nước.

Tay Phong Nhiên vừa nhỏ lại vừa mềm, tiến vào phía trong ấm nước dễ như trở bàn tay, chạm đến đáy.

Sau đó tại một lỗ tròn khảm bên trong ấm, cô dùng ngón tay móc ra được một đoạn dây kẽm.

Cái này hẳn đã từng là một cái kẹp giấy, hiện tay uốn lại để vừa vặn giấu vào trong lỗ khảm, nếu như không phải cố ý dùng tay móc ra, lúc đổ nước sẽ không bị phát hiện.

Bốn cái khóa nhỏ chụp ở bên trên xích sắt là kiểu khóa cũ, rất dễ dàng bị dây kẽm mở ra.

Thích Mê dựa theo dấu vết đặc thù đã uốn cong trước đó của dây kẽm, cắm vào ổ khóa. Cái thứ nhất mở vẫn chưa thuần thục, cô phải tốn mấy phút mới mở ra được, nhưng sau khi tìm được cảm giác, mở được đến cái thứ tư chỉ tốn của cô vài giây.

Trong lòng cô vui mừng, bình tĩnh giấu đoạn dây kẽm về chỗ cũ ở đáy ấm nước.

Lúc này, đại khái là đến giờ cho những bệnh nhân khác tự do hoạt động, hành lang truyền đến âm thanh rộn ràng.

Sau khi gỡ xích sắt xuống, Thích Mê đứng đằng sau cửa phòng, quan sát tình hình bên ngoài thông qua mắt mèo bên trên cửa.

Bệnh việc được bố trí theo kiểu chữ U, có thể nhìn thấy ở lầu đối diện có không ít bệnh nhân đang được bác sĩ trông giữ, xếp thành nhóm ra khỏi phòng.

Mà bên này, ngoài hành lang vắng vẻ không một ai đi ngang qua.

Thích Mê thử vặn cửa hai lần, không thể mở ra, thế là cô nhìn về cửa sổ phía sau lưng.

Căn phòng cô ở tầng ba, đối diện là sân sau của bệnh viện, cỏ dại rậm rạp, có bức tường cao vây những tòa nhà bên trong lại.

Thích Mê đảo mắt quanh phòng, lấy đôi đũa dùng một lần giấu ở trong tay áo, mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng tập thể dục từ đài phát thanh “Một hai ba bốn, hai hai ba bốn”, từ góc khuất thò đầu ra nhìn, có thể trông thấy hơn mười mấy bệnh nhân xua tay loạn xạ như đám thây ma.

Nhìn bằng mắt, những người này rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra ý thức của Lão Ngụy và những người khác bị nhốt trong thân thể nào.

Bốn năm bác sĩ và y tá cùng nhau giám sát những người này, thế nên Thích Mê không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể ngồi xổm ở trong bụi cỏ dại chờ cơ hội.

*

Cũng không lâu lắm, buổi tập thể dục kết thúc, bệnh nhân có thể tự do hoạt động trong sân.

Bác sĩ và y tá tựa hồ cũng đến thời gian nghỉ ngơi, họ nháy mắt ra hiệu với nhau rồi lần lượt rời đi, chỉ còn những bệnh nhân kia tụ tập lại một chỗ cười cười nói nói.

Thích Mê nhìn xung quanh một lần, xoay người chạy tới, tiến đến đám người đứng gần cổng nhất, thần thần bí bí hỏi: “Viên thuốc màu xanh uống mấy liều?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com