Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 213



Đây là ám hiệu mà cô đã thỏa thuận với Diệp Thạch Lục khi tiến vào kết giới để dễ dàng tìm kiếm nhau hơn.

Hỏi xong câu này, biểu cảm của mấy bệnh nhân đều mơ hồ.

Thích Mê thở dài, biết Diệp Thạch Lục không có ở nơi này, chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Vừa chạy về phía trước mấy bước, cô đã nhìn thấy có hai y tá tuần sát trở về, vội tranh thủ thời gian lui về trốn sau cây trụ của nhà cao tầng.

Trong lúc bí mật quan sát, cô chú ý tới trong đám người có cậu bé mười mấy tuổi giống như không quen biết với những người khác, lẻn vào trong đám bệnh nhân như tên trộm, sau cuộc đối thoại ngắn ngủi lập tức đổi sang mục tiêu khác.

Thích Mê đột nhiên sáng tỏ.

Cậu nhóc này rất có thể là Diệp Thạch Lục, đi tới đi lui có mục đích ra ám hiệu với mình.

Cô nhanh chóng tìm trên đất một cục đá, tới thời điểm cậu ta đến gần, ném qua để gây sự chú ý.

“Này! Ở đây!” Thích Mê đè ép giọng nói, vẫy vẫy tay với cậu ta.

Cậu bé ngẩn người, lập tức nở một nụ cười trên mặt, hấp tấp chạy tới.

“Viên thuốc màu xanh uống mấy liều?”

Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, ngay cả một chữ cũng không lệch.

Không cần nghĩ cũng biết tuyệt đối là đồng minh.

Diệp Thạch Lục vui đến phát khóc, không tự chủ mà hít mũi một cái: “Đây là lần đầu tiên tôi đến kết giới cấp A, trông thấy nhiều người di chuyển như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ không tìm thấy cô nữa, suýt nữa hù c.h.ế.t tôi!”

Thích Mê nghi hoặc: “Bọn họ di chuyển không bình thường sao?”

“Đương nhiên không bình thường!” Diệp Thạch Lục giải thích: “Cô quên lần trước tôi vào kết giới tìm cô, người trong thế giới khác đều giống như con rối không nhúc nhích sao? Theo lý mà nói, sau khi sổ thanh tẩy của chúng ta rơi vào kết giới, vì ẩn nấp Quỷ Tạp Tử sẽ khiến không gian ngừng lại, cứ như vậy, những người bên trong kết giới sẽ không hoạt động, lập tức có thể nhìn ra ý thức của ai xuyên vào trên thân người nào……”

“Nhưng bây giờ cô trông thấy, mười mấy người, tất cả đều đang di chuyển, thật không hổ danh là ma quỷ cấp A, vốn dĩ chúng không sợ chúng ta.” Diệp Thạch Lục thở dài, khoanh tay, “Mà không gian của kết giới này lại lớn, vật phẩm cũng nhiều, tôi không biết nên phải làm gì, hay là chúng ta dựa vào kỹ năng trong tay cô đi tìm đi?”

“Tìm thế nào được cơ chứ?” Thích Mê câm lặng.

Bệnh viện tâm thần to như vậy, nhiều phòng như vậy, chỉ sợ cô động tay khắp nơi cũng không tìm được Quỷ Tạp Tử.

Huống chi, bây giờ tự do của cô đang bị hạn chế, chỉ có thể vụng trộm ra ngoài gặp mặt Diệp Thạch Lục, còn phải cẩn thận từng li từng tí tránh cho mình không bị phát hiện.

Thời gian không nhiều, Thích Mê đơn giản nói rõ tình hình của mình cho Diệp Thạch Lục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nghe nói cô nữ sinh trắng nõn này là một con quỷ chuyên chống đối xã hội, phản ứng đầu tiên của Diệp Thạch Lục là lùi về sau hai bước: “???”

Trước kia anh ta còn cảm thấy mình thật xui xẻo, nhưng bây giờ so với Thích Mê... Sao có thể có người còn đen hơn cả anh ta chứ?

Nhiều người tồn tại trong kết giới như vậy, hết lần này tới lần khác ý thức Thích Mê lại xuyên vào thân thể của một kẻ ăn thịt người, còn bị xích sắt lớn buộc lấy, thật sự vô cùng xui xẻo.

Diệp Thạch Lục đột nhiên cảm thấy bản thân xuyên vào trong thân thể đứa nhóc ngốc nghếch dường như cũng không tệ?

Phát giác được ánh mắt thương hại của Diệp Thạch Lục, Thích Mê ghét bỏ lườm anh ta một cái, nói tiếp chuyện chính: “Lão Ngụy có âm nhạc làm dịu đi, có thể ý thức vẫn còn thanh tỉnh, chút nữa anh tới hỏi từng người một, không chừng có thể tìm thấy anh ta.”

“Người lớn thì còn dễ nói, nhưng những đứa nhóc kia…” Diệp Thạch Lục ngập ngừng, thời gian tới đây lâu như vậy, ý thức năm người lớn bé cùng nhau tiến vào không chừng đang ở trong giai đoạn hỗn loạn, muốn tìm được bọn họ không phải là chuyện dễ dàng.

Nguyệt

Thích Mê hiểu ý của anh ta: “Về phần đồng nghiệp của tôi và những bé con kia… Chỉ có thể đợi đến khi tìm được Quỷ Tạp Tử thì lại nói.”

Cô không còn cách nào khác, cô vốn định dựa vào chữ viết để tìm kiếm bốn đứa trẻ, dù nói thế nào đi chăng nữa thì bốn đứa trẻ không biết chữ đột nhiên xuyên đến nơi này chắc chắn sẽ không có khả năng biết chữ được.

Nhưng nghĩ lại, nơi này chính là bệnh viện tâm thần!

Bệnh nhân không biết chữ rất nhiều, căn bản không có độ chuẩn xác.

Ngẫm lại dù sao sau khi thoát khỏi kết giới, ý thức của tất cả mọi người tự nhiên đều sẽ trở lại thân thể, Thích Mê cảm thấy bây giờ không nhất thiết phải tìm thấy bọn họ ngay, tốt hơn hết cô nên tìm được nơi Quỷ Tạp Tử ẩn nấp càng sớm càng tốt.

Nhưng Diệp Thạch Lục lại bất đồng quan điểm với cô.

“Lúc tôi tỉnh lại, y tá đang dọn dẹp giường bên cạnh, mặc dù cô ta nói với tôi là chẳng qua trên giường bên cạnh đang bị sốt cà chua vương vãi, nhưng tôi không ngốc, có thể khẳng định đó tuyệt đối là máu, vết m.á.u loang lổ khắp giường!”

Trái tim Thích Mê lộp độp: “Tại sao lại có nhiều m.á.u như vậy?”

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy bệnh viện tâm thần này không đơn giản chỉ là bệnh viện tâm thần, cô xem qua chưa? Tôi cảm thấy quy tắc nào ở trên đó cũng kỳ quái.” Diệp Thạch Lục nói đến sắc mặt trắng bệch.

“Quy tắc bệnh nhân cần biết là gì?”

“?”

Thấy biểu cảm Thích Mê dường như không phải là giả, Diệp Thạch Lục chớp chớp mắt, ngạc nhiên không thể tin được: “Không phải chứ, đừng nói với tôi là cô vẫn chưa đọc qua đấy, nó được dán ở trên tủ đầu giường, cô không nhìn thấy sao?!”

Thích Mê lắc đầu.

Căn phòng kia gần như đã bị cô lật tung, chỉ thấy duy nhất tờ giấy lịch trình làm việc và nghỉ ngơi ở phía sau cửa, căn bản không có trông thấy thứ gọi là quy tắc bệnh nhân cần biết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com