Bọn trẻ nghe nói nhà Liêu Dương ở ngay bên kia liền la hét muốn đi xem.
Lão Ngụy thấy đúng lúc có thời gian cho Thích Mê và Trịnh Viện Viện ôn tập, dứt khoát đồng ý, trước khi rời đi không quên giao nhiệm vụ cho Diệp Thạch Lục, nhờ anh ta chỉ dẫn thật tốt.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Diệp Thạch Lục chu đáo chuẩn bị sổ ghi chép cho họ, lấy ra cuốn sách mỏng nhất để họ học. Bởi vì thời gian có hạn, anh ta chỉ có thể nghiêm khắc yêu cầu bọn họ ghi nhớ ít nhất hai phần ba điểm thi viết ở cuốn sách này trong hôm nay.
*
Nỗi sợ thi cử năm xưa lại sống dậy, Thích Mê và Trịnh Viện Viện nghiêm túc học cả buổi chiều, đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi.
Sau bữa tối, Thích Mê mang cuốn sổ của mình đến tiệm sửa chữa.
Thấy cô đến, ông chủ tiệm sửa chữa hơi mừng rỡ, lập tức tháo kính lúp ra, đứng dậy nhường đường cho cô: “Tôi tưởng cô không đến.”
Nguyệt
“Đã hứa thì sao có thể không đến?” Thích Mê đặt cuốn sổ sang một bên, xắn tay áo, đeo kính lúp rồi ngồi trước quầy.
Các bộ phận của chiếc đồng hồ này gần như đã được tháo rời, có vẻ như ông chủ vẫn chưa từng từ bỏ chiếc đồng hồ trong khoảng thời gian này, mặc dù mới chỉ xử lý được vết gỉ ở những bộ phận rất nhỏ.
Thích Mê nín thở nhìn đầu nhíp mảnh mai qua kính lúp, từng chút một lấy ra rồi đặt trên bàn, cô sợ cô vừa thở ra sẽ thổi bay mất linh kiện.
Biết cô có quan hệ tốt với nhân viên tinh lọc, ông chủ càng nhiệt tình với cô. Ông ta mang một túi trà ngon vào phòng trà, pha cho cô một tách trà thơm ngon đặt cạnh quầy, rồi đợi bên cạnh cô như một người hầu, cẩn thận theo dõi cử động của đôi tay cô.
Ngón tay của cô ấy rất nhanh nhẹn và khéo léo, sau khi quét qua một chỗ, cô nhổ chiếc bánh răng đã tháo ra và đặt nó lên bàn, sau đó cô di chuyển đến vị trí tiếp theo mà không có bất kỳ động tác thừa nào.
Thích Mê bận làm nhiều việc không để ý đến ông chủ đang chăm chú nhìn bên cạnh, sau khi gỡ bỏ một bộ phận nhỏ, cô lập tức nhìn sang tờ ghi chú bên cạnh, cử động môi, ghi nhớ nội dung trong đầu, tiếp tục làm việc.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa mở ra, một làn gió mát thổi vào.
Ông chủ tỉnh táo lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vest đen, cà vạt xanh bước vào: “Lão đại bảo tôi đến lấy đồ.”
“Đã hiểu, xin đợi một lát, tôi đi lấy ngay.” Ông chủ hiểu ý, vội vàng quay người đi về căn phòng nhỏ tối tăm.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thích Mê ngẩng đầu lên.
Không biết có phải vì bộ đồng phục trang trọng hay không mà kiểu tóc đuôi ngựa cao của Tống Xuân trông rất bản lĩnh và tươi sáng, khác hẳn với cô gái mặc áo bệnh nhân trước đó.
Chỉ là cô ta đang đeo một chiếc vòng cổ bằng kim loại quanh cổ, trông rất kỳ lạ và xấu xí.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tống Xuân cười tươi, ngạc nhiên nói: "Thích Mê, sao cô lại ở đây?"
"Làm việc kiếm tiền." Thích Mê mỉm cười, tháo kính lúp ra, tò mò lão Ngụy sửa cái gì ở đây, liền hỏi: "Tại sao lão đại của cô muốn sửa cái gì đó không trực tiếp đến gặp tôi mà còn tốn tiền sửa ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tống Xuân sửng sốt hai giây, phản ứng lại mới từ từ cụp mắt xuống: "Lão đại mà tôi đang nói đến... không phải là trưởng quan Ngụy."
Thích Mê bối rối ậm ừ, nhìn chiếc xe địa hình màu trắng cách cô ấy không xa qua cửa kính.
Quả thực đây không phải xe của lão Ngụy.
“Nhân sự đã được điều động?” Thích Mê không suy nghĩ nhiều, lại đeo kính lúp lên.
Tống Xuân đang định nói thì lại dừng lời, im lặng một lúc, khẽ ừ một tiếng.
Nhận thấy vẻ không tự nhiên của cô ta, Thích Mê nghi ngờ nhìn sang: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tống Xuân mở miệng nhưng không nói gì, ánh mắt vô tình liếc nhìn cuốn sổ đặt trên quầy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cô định tham gia tuyển chọn nhân viên tinh lọc à?"
Nội dung ghi trong sổ đều là những điều mà nhân viên tinh lọc phải thuộc lòng, tuy chưa đến mức có thể đọc ngược nhưng cô ta hoàn toàn có thể đọc một câu hoàn chỉnh cho dù nó đã bị cắt bỏ từ ngữ.
"Ừ, lương của nhân viên tinh lọc cao, thời gian làm việc tự do, khá tốt."
Thích Mê vô thức liếc nhìn cuốn sổ, sau đó nhìn vẻ mặt của Tống Xuân, lông mày đột nhiên càng nhíu chặt hơn.
Dựa trên sự hiểu biết của cô về Tống Xuân, phản ứng của cô ta hiện giờ không đúng lắm.
Tống Xuân và Diệp Thạch Lục rất giống nhau, họ đều là loại người cống hiến hết mình để bảo vệ nhân loại, biết cô sẽ trở thành một nhân viên tinh lọc chắc chắn cô ta cũng ngạc nhiên như Diệp Thạch Lục. Tại sao bây giờ cô ta lại phản ứng như vậy?
Tình cờ ông chủ tiệm sửa chữa cầm chiếc hộp đen trên tay đi tới làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
Tống Xuân im lặng nhận lấy chiếc hộp, mấp máy môi một lúc rồi im lặng mím môi.
Thích Mê đang quan sát biểu hiện của cô ta.
Có lẽ vì Tống Xuân làm việc quá chậm, chiếc xe địa hình màu trắng ở cửa bật đèn pha, bấm còi thúc giục cô ta.
Tống Xuân tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh thái độ, mỉm cười với Thích Mê: “Vậy tôi đi trước.”
Thích Mê suy nghĩ một chút liền đuổi theo. Cô không chịu nổi cảm giác nửa nói nửa ẩn này, cô biết Tống Xuân muốn nói gì đó với mình, vội vàng đuổi theo cô ta ra ngoài để tìm hiểu.
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Cô gọi Tống Xuân.
Tống Xuân dừng bước, quay đầu lại: “Tôi không có gì để nói với cô cả.”
"Thật không?"
"Thật."
Lúc này lại có một hồi còi dài vang lên.
Cửa sổ ghế sau của chiếc xe địa hình màu trắng từ từ hạ xuống nửa chừng, lộ ra một đôi mắt nheo lại lạnh lùng. Đôi mắt dài hơn đôi mắt phượng bình thường và hơi xếch lên trên, giống như đôi mắt cáo ranh mãnh, tạo cho người ta cảm giác rất mưu mô.