Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 247



Thích Mê nhớ đôi mắt này, là của người đàn ông cô từng gặp trước đây.

Mặc dù Tống Xuân đã nhanh chóng chạy ra xe nhưng vẫn không khỏi bị Lý Húc quái gở mắng một câu: “Muốn nói chuyện à, ở lại đây nói chuyện luôn đi.”

Tống Xuân lắc đầu, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, lão đại, tôi sẽ không tái phạm nữa."

Lý Húc nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta, sau đó ánh mắt rơi lên người Thích Mê. Không biết có phải là do khí chất không hợp hay không, nhưng khi gặp lại người phụ nữ này, ông ta luôn cảm thấy không vui.

Giống như người đàn ông tóc húi cua mặt sẹo đó.

Cảm nhận được ánh mắt ác ý, Thích Mê hơi ngẩng đầu, thản nhiên bước tới: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lý Húc hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cô là cô gái dựa vào kỹnăng đặc biệt để nhận biết Quỷ Tạp Tử phải không?"

Nhờ có lão Ngụy và Diệp Thạch Lục, báo cáo của họ hoàn toàn không có lời dối trá. Họ đã báo cáo tất cả thành tích của Thích Mê lên cấp trên của căn cứ khiến các nhân viên tinh lọc trong tổ chức đều rất ngưỡng mộ cô gái bí ẩn này. Trong căn cứ gần không có chuyện riêng tư, chỉ mất vài phút đã có thể hỏi được thông tin cô gái bí ẩn kia.

Nhưng, cây lớn thì hút gió, có người sẽ ngưỡng mộ ắt sẽ có người ghen tị.

Một cô gái không biết đến từ đâu, trong vòng chưa đầy một tuần đã lần lượt giải quyết được một Quỷ Tạp Tử B và một Quỷ Tạp Tử A lên S. Bất kỳ nhân viên tinh lọc cấp cao nào cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng.

Thích Mê biết người đàn ông này không hài lòng với cô nên cũng không có ý định nói thêm nữa, cô đến đây chỉ để chứng minh sự nghi ngờ của mình.

Cô nhanh chóng liếc nhìn n.g.ự.c người đàn ông, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ.

Nguyệt

Ba huy hiệu ngôi sao năm cánh màu vàng sáng chói treo cạnh nhau trên ngực.

Người đàn ông đã được thăng chức thành nhân viên tinh lọc cấp cao.

Có lẽ là bởi vì Thích Mê hồi lâu không có phản ứng, hoặc là bởi vì biểu cảm cười như không cười trên mặt cô quá bắt mắt, sắc mặt Lý Húc đột nhiên thay đổi, thậm chí ông ta không muốn giả vờ nữa, sắc mặt lạnh đến mức có thể nhỏ nước: “Kỹ năng của cô dù mạnh đến đâu, nếu không có sự may mắn thì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Mong rằng may mắn sẽ luôn ở bên cô.”

Giọng điệu của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt u ám, lời chúc phúc ông ta nói ra giống như một lời nguyền rủa hơn.

Thích Mê không hề lo lắng hay khó chịu, chỉ khẽ mỉm cười: “Tôi sẽ làm vậy.”

Lý Húc: "..."

Lý Húc đóng cửa sổ xe lại, trầm giọng giục Tống Xuân lên xe.

Sau đó, tài xế nhấn ga, chiếc xe địa hình màu trắng phóng nhanh, để lại phía sau một đám khói.

Thích Mê khịt nhẹ mũi, quay lại tiệm sửa chữa, tiếp tục công việc của mình.

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khoảng mười giờ tối, một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa, bấm còi hồi lâu, lão Ngụy cố ý lái xe đến đón cô về nhà.

Sau khi ông chủ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, Thích Mê cầm theo vài trăm tệ nhờ việc sửa vài món đồ lớn, vừa lên xe đã đưa tờ màu đỏ cho lão Ngụy.

Lão Ngụy liếc mắt một cái, tỏ vẻ chán ghét: "Cô làm gì vậy? Tiền thưởng vì tới đón cô à?"

“Tôi sẽ trả lại phí nằm viện, tiền phòng và tiền ăn trước đây.” Thích Mê vừa nói vừa nhét tiền vào túi áo vest của lão Ngụy.

Lão Ngụy sắc mặt khó coi, vội vàng lấy tiền ra nhét lại vào tay cô: "Xin lỗi, chúng tôi không nhận trả góp."

“Cứ đưa tôi một lần mấy trăm tệ, mấy trăm tệ như đang nuôi trai bao ấy. Không cần, khi nào kiếm được tiền thì trả lại cho tôi… Tất nhiên, không trả được cũng không sao, ông đây không thiếu chút tiền này của cô.” Lão Ngụy khởi động xe.

Nhận thức được ánh mắt dò xét bên cạnh mình, anh ấy càng cười to hơn, đùa cợt: “Sao vậy? Cô bị sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành như tôi chinh phục rồi à? Xin lỗi, người đàn ông quyến rũ này là hoa đã có chủ, cô không còn cơ hội nữa."

Bởi vì đã quá thân quen, hai người hay đùa giỡn như vậy là chuyện bình thường, lần nào cũng là lão Ngụy mặt dày bắt đầu chủ đề và kết thúc bằng lời phàn nàn của Thích Mê.

Tuy nhiên, lần này thì khác, lão Ngụy cầm vô lăng lặng lẽ chờ Thích Mê trợn mắt, không ngờ cô không theo lệ mà lại gợi thêm chủ đề:

“Lão Ngụy, một người đàn ông tự dưng tốt với một người phụ nữ vì lý do gì?”

“Vì muốn l.à.m t.ì.n.h chứ còn gì nữa?” Lão Ngụy hừ một tiếng, không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

Là đồng loại, anh ấy vẫn nhận thức được bản chất của hầu hết đàn ông.

“Muốn l.à.m t.ì.n.h với tôi?” Tề Mật khoanh tay trầm tư: “Không có cảm giác như vậy.”

"Hả?" Lão Ngụy cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại: "Một người đàn ông không sợ c.h.ế.t đang tán tỉnh cô? Tôi có biết cậu ta không? Cậu ta người hay không phải người?"

"Hả?" Lão Ngụy cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại: "Một người đàn ông không sợ c.h.ế.t đang tán tỉnh cô? Tôi có biết cậu ta không? Cậu ta người hay không phải người?"

"..."

Thích Mê thầm nhủ trong lòng, chỉ có người chơi tận thế mới có thể hỏi những câu hỏi kỳ lạ như vậy, vậy mà lại hỏi có phải là con người không... Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ như cậu ấy thật sự không phải.

Cô từng quan sát Lãng Dữ bằng đôi mắt tử thần, không biết vì lý do gì mà trên người cậu lại không có [Cánh cửa tử thần].

"Cậu ấy là chánh án của chính phủ, chịu trách nhiệm duy trì trật tự bình thường trong tất cả các thế giới tận thế. Cậu ấy tên là Lãng Dữ. Anh có biết cậu ấy không?" Thích Mê hỏi.

Lão Ngụy suy nghĩ một chút: "Hình như có một người như vậy, nghe nói người đó có tính tình rất quái dị... Cậu ta thích cô à?"

"Không, tôi không quen cậu ấy, chỉ là tôi thấy cậu ấy tốt với tôi như vậy có chút không bình thường." Thích Mê nói, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ do đêm khuya ảnh hưởng đến tâm trạng nên những lời ban nãy của lão Ngụy khiến Thích Mê đột nhiên nhớ tới Lãng Dữ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com