Ngay khi âm thanh kết thúc, trong khi hầu hết mọi người vẫn đang tìm kiếm đường màu vàng thì một số người đã nhanh chóng chạy đến một cánh cửa cuốn và nắm tay nhau xếp hàng.
Những người còn lại theo tiếng động phát hiện những người đó đã tìm được vạch vàng, vị trí ưu tiên ở hàng đầu tiên đã bị bọn họ chiếm giữ, chỉ có thể xếp hàng phía sau.
Kiểm tra thể lực chắc chắn không thể tách rời khỏi việc tập thể dục, giống như trong một cuộc chạy đua, với cùng một tốc độ, người đi trước có cơ hội chiến thắng cao hơn người ở hàng sau.
Mọi người đều nhận ra, lần lượt lao về phía trước.
Như đã đoán trước được cảnh tượng như vậy sẽ xảy ra, những người đầu hàng nắm tay nhau tạo thành một bức tường người vững chắc, giữ vững vị trí của mình ở hàng đầu.
Hiện trường trong chốc lát trở nên rất hỗn loạn.
Thích Mê và Trịnh Viện Viện nhìn nhau, hai người ở cách đó vài mét, đứng ở cuối hàng mà không vội vàng.
Trong tình huống này, họ đã nghe Diệp Thạch Lục nói rằng những người có kinh nghiệm thi sẽ tự động thành lập một nhóm khi đến thi lại và nhanh chóng nắm bắt cơ hội trong bài kiểm tra thể lực.
Thích Mê đang khoanh tay xem kịch, lúc này, một cô gái có nước da rám nắng đi phía sau cô. Cô ta cao như một ngọn núi hơn hai mét, lập tức mang đến cảm giác ngột ngạt, lên tiếng hỏi Thích Mê: "Những người đó đang cố gắng chen vào làm gì thế?"
Thích Mê ngẩng đầu liếc nhìn cô ta: “Bọn họ muốn ngồi ở hàng đầu tiên để có thể chạy nhanh hơn.”
Cô gái nghe vậy, nhếch môi một cách thờ ơ: "Chậc, người chân ngắn có chạy thế nào cũng vẫn như vậy."
Thích Mê liếc nhìn đôi chân dài của cô ta, so với cô ta, mọi người có mặt quả thực đều có đôi chân ngắn.
Chẳng mấy chốc, đám đông ồn ào đã trở nên im bặt.
Nguyệt
Nội quy thi vòng ba được phát trên đài.
"Mọi người xin hãy chú ý, bài kiểm tra vòng ba sẽ bắt đầu ngay."
"Phía sau cánh cửa cuốn trước mặt mọi người là một sân bóng rất rộng. Có mười căn phòng được chuyển đổi từ các container vận chuyển nằm rải rác khắp sân. Tất cả những gì mọi người phải làm là vào phòng trong thời gian quy định, bất kể đó là phòng nào cũng được.”
"Mỗi phòng có sức chứa mười người. Khi hết thời gian, thí sinh nào chưa vào phòng sẽ tự động bị loại. Xin hãy ghi nhớ điều này."
Có mười phòng, mỗi phòng có giới hạn mười chỗ, điều đó có nghĩa là nếu chiếm được phòng bằng thể lực, một nửa số người sẽ bị loại bỏ.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kìm nén sức lực, chen chúc phía sau đường màu vàng, ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài.
Sau khi tiếng chuông vang lên, cánh cửa cuốn từ từ cuộn lên.
Nó vừa mới cuộn lên chưa đầy hai mươi phân, đã có người ở hàng đầu nhanh chóng trượt vào trong với tư thế nằm sấp.
Cửa cuốn được nâng lên càng cao thì đám đông sẽ càng chen lấn.
Trịnh Viện Viện lúc đầu đứng bên ngoài đám đông, khi nhìn thấy nhiều người phía trước đã tiến vào, lòng lo lắng, nghiến răng lao vào đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê đang định gọi cô ấy, nhưng lại nghĩ có vẻ như cô đang quản quá đáng nên lại thôi.
Cô đi vòng ra ngoài đám đông, nhìn thấy một chỗ trống, liền nhanh chóng bước vào, đến phòng thi.
Trước mặt cô là một sân bóng rộng lớn, có mười màu container gồm đỏ, đen, vàng, xanh đặt trên mặt cỏ, trong số đó, container màu đỏ là gần cửa nhất và từ lâu đã bị chiếm đóng bởi những người vào sân, đã đủ mười người.
Tiếp theo là màu đen và màu vàng, rất nhiều người tranh giành quyết liệt.
Chiếc container màu trắng là xa nhất, đứng riêng lẻ cách đó vài trăm mét, hơn chục người đang vừa xé nhau vừa chạy về phía đó, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng này, Thích Mê lo lắng tìm kiếm Trịnh Viện Viện khắp nơi.
Vài giây sau, cô nhìn thấy Trịnh Viện Viện ở bên ngoài chiếc container màu xanh nằm giữa sân bóng.
Cô ấy giằng co với hơn 20 người, không biết trong đám đông có ai đẩy mà ngã xuống đất, búi tóc búi lúc sáng cũng đã bung ra.
Thích Mê khẽ cau mày, vừa định đi tới đỡ thì thấy cô ấy đột nhiên đứng dậy, tháo búi tóc trên đầu, buộc đuôi ngựa gọn gàng rồi lao tới.
Thích Mê dừng lại.
Ngay sau đó, cô cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình.
Nhìn lại, một cô gái cao ráo với làn da rám nắng chạy ngang qua cô, vừa chạy vừa hét lên: "Cô đứng yên làm gì vậy? Thời gian không còn nhiều nữa, chạy đi!"
Thích Mê khó chịu liếc nhìn lần nữa, sau đó thu hồi ánh mắt, chạy về phía phòng màu trắng xa nhất như một mũi tên.
Không ai có thể bắt được cô.
Cô “bơi” nhanh nhẹn giữa đám đông, ai muốn ngăn cản cũng chỉ có thể chạm vào viền áo của cô trước khi kịp bắt được cô, giây tiếp theo, cô bỏ chạy như một con chạch trơn trượt, chạy thật nhanh lên hàng đầu .
Cô đạp cửa, nhìn thấy trong phòng có một người đàn ông đeo kính, đang ngồi trong tư thế nhàn nhã, nhưng hơi thở hỗn loạn và đôi má đỏ bừng vẫn có thể lộ rõ
vẻ mệt mỏi vì vừa chạy bộ.
Thích Mê nhớ tới đây là một trong những người ở hàng đầu, có lẽ là vì đi thẳng đến phòng nên anh ta không phải trải qua cuộc hỗn chiến khốc liệt bên ngoài, quần áo và kiểu tóc đều được giữ gìn cẩn thận.
Không giống như thiếu niên đẩy cửa vào bên cạnh, tóc tai bù xù, một cúc áo sơ mi bị tuột ra, trên mặt có mấy vết móng tay đỏ như máu.
Cậu ta thở dài một hơi, tỏ vẻ nghi ngờ về cuộc sống của mình: "Chết tiệt, đây là thi hay đánh nhau thế?"
Nhưng cậu ta chưa kịp đứng vững thì đã có một bóng người từ phía sau lao tới đẩy cậu ta ngã xuống. May mắn thay, Thích Mê nhanh tay nhanh mắt kịp kéo cậu ta lại.
Cậu ta bàng hoàng, vỗ nhẹ vào trái tim bé nhỏ của mình và cảm ơn cô.
Thích Mê mỉm cười thu tay lại. Lúc cô bước vào đã không còn bao nhiêu thời gian, người cuối cùng cũng vừa lúc đi vào, cửa vừa đóng lại, tiếng chuông chói tai vang vọng khắp sân bóng.