Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 263



Tin tức lớn bùng nổ làm cho anh ấy không khỏi lùi về sau nửa bước, anh ấy nhìn chằm chằm vào vòng cổ Thư Ly, giọng điệu nghẹn ngào hỏi: “Cho nên Tống Xuân……. Đã là [Nanh] mà Lý Húc chọn?”

Loki cười gật đầu.

Lão Ngụy giơ tay bám lấy lan can, đỡ lấy cơ thể hơi run rẩy: “Đứa trẻ kia, cũng dùng m.á.u nuôi giáp sao?”

“Đúng.” Loki mỉm cười nói.

“Nhưng con nhóc đó mới chỉ có hai mươi tuổi!”

“Cô ấy còn có trách nhiệm của một nhân viên tinh lọc!” Loki không cảm xúc nói, “Một khi cô ấy đã chọn trở thành nhân viên tinh lọc thì cô ấy nên chuẩn bị cống hiến tất cả cho nhân loại!”

Cống hiến tất cả? Lão Ngụy cười nhạt.

Đột nhiên anh ấy cảm thấy lý do chính trực này thật sự rất đáng sợ, vì những nhân loại chưa từng gặp, đến cả mạng cũng phải cho họ?

Anh ấy không có nguyện vọng vĩ đại như vậy. Anh ấy chỉ muốn mau chóng tìm được mụ phù thủy, mau chóng đưa Liêu Dương đi khỏi nơi tận thế c.h.ế.t tiệt này. Bảo vệ nhân loại gì chứ? Cống hiến gì chứ? Với anh ấy đó đều là thứ vô nghĩa!

Cảm giác áp lực không thể thở nổi, lão Ngụy quay người rời đi, lại bị Loki nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Chọn một [Nanh] đi, vì nhân loại mà c.h.ế.t mới là vinh quang họ theo đuổi suốt đời.”

Lão Ngụy lập tức né ra: “Không cần.”

“Vậy anh tình nguyện nhìn bọn họ nuôi một khối giáp, rồi hết m.á.u mà c.h.ế.t khô sao?”

Lão Ngụy cứng người lại.

Loki thở một hơi, chống tay bên người anh ấy, đè lên vai anh ấy: “Tôi biết trưởng quan Ngụy trọng tình nghĩa, không thích thấy mấy cái này, nhưng xin hãy yên tâm, những người này đều tự nguyện trở thành [Nanh], ai không muốn trở lại căn cứ đã bình yên vô sự trở về nhà hết rồi, căn cứ cũng không cưỡng ép bất luận ai. Anh hãy coi như hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, chọn một người đi.”

Lão Ngụy: “......”

Sau khi đấu tranh nội tâm thật lâu, lão Ngụy chậm rãi nhìn về phía Thư Ly.

Thư Ly cười cười với anh ấy, gật đầu.

Cô ấy mang ánh mắt khẩn cầu càng làm cho lão Ngụy phiền lòng, vội vàng nói tên Thư Ly, rồi nhanh chân đi ra khỏi không gian áp bức này, không bao giờ nghĩ tới bước vào lần thứ hai.

*

Lúc về.

Lão Ngụy ngồi trong xe, yên lặng không tiếng động.

Sau khi đưa Thư Ly ra, anh ấy mới biết vòng cổ kim loại trên cổ [Nanh] là kíp nổ, có thể phối hợp với người áo giáp • đánh b.o.m tự sát, sức mạnh của nó rất khủng khiếp, khi phát hiện Kẻ Phá Hoại rất đông mà không thể chạy thoát, có thể yêu cầu mệnh lệnh tự hủy, có thể điều khiển từ xa trong vòng một cây số.

Một khi đã khởi động, đó chính là ngọc nát đá tan.

Nhưng cũng may, cái vòng này có thể gỡ xuống, lão Ngụy nghe vậy lập tức gỡ thứ này xuống, trả về trên bàn Loki, không nói một tiếng rời khỏi căn cứ, lúc lái xe trở về khu dân cư lòng đầy nỗi buồn.

Thích Mê thấy vậy lại gần, gõ tấm kính xe: “Tâm trạng không tốt?”

Lão Ngụy nhả khói ra, đang định mở miệng, vừa ngẩng đầu, thấy dáng vẻ của cô thì nhíu chặt mày.

Thích Mê tùy ý khoác tây trang đen lên vai, áo sơ mi không cài hai cúc áo trên lộ ra xương quai xanh trắng nõn, buổi sáng ra cửa vẫn là cà vạt ngay ngắn giờ đã lỏng lẻo treo trước ngực, cà lơ phất phơ.

Cô mới từ bệnh viện về, từ trên xuống dưới đều bị kiểm tra, mang theo mùi nước sát trùng.

Thích Mê mở cửa ngồi xuống ghế sau, đơn giản tường thuật lại thất bại hôm nay cho lão Ngụy.

Biết được hôm nay cô đánh với Kẻ Phá Hoại một trận thiếu chút nữa không thể quay về, sắc mặt lão Ngụy lạnh hơn: “Máy truyền tin bên hông cô cũng không phải trang trí, cô phải báo cáo cấp trên chứ, hoặc không tin bọn họ thì có thể tìm tôi! Kẻ Phá Hoại ở thế giới này rất khó giải quyết, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, mấy đứa nhóc của cô làm sao bây giờ?!”

Nghe lão Ngụy như s.ú.n.g máy b.ắ.n pằng pằng, Thích Mê bĩu môi: “Lần này do tôi khinh địch, không có con mắt đó tôi cảm thấy mình đánh nhau chưa đạt được trạng thái, tôi cũng thấy phiền.”

Lão Ngụy không ngờ hôm nay con nhóc này lại thẳng thắn nói ra suy nghĩ như vậy, quét hai mắt trên dưới cô, đưa cô một điếu thuốc: “Cuối cùng cũng chịu tâm sự hả, tôi tưởng Thích Mê cô là vô địch chứ, kể chút đi, hình xăm trên tay cô là sao?”

Thích Mê nhận lấy điếu thuốc, đặt dưới chóp mũi, ngả về đằng sau: “Không phải hình xăm, là phù chú phong ấn con mắt kia, người kia cho tôi.”

Lão Ngụy sực nhớ ra.

“Tôi nhớ rõ con mắt trong tay Dạ Xoa là thứ anh ta muốn, sao lại ở trên người cô?” Ông hỏi.

Như nhắc đến sự việc cô không muốn nhớ lại, Thích Mê trầm mặc không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng lên nóc xe.

Chờ khi lão Ngụy câm miệng lại, châm một điếu thuốc khác, cô mới mở miệng: “Anh ta muốn, tôi phải đi lấy, nhưng anh ta không khống chế được nó.”

Lão Ngụy à một tiếng, phun ra một hơi khói thuốc.

Nguyệt

Việc đã đến bước này, mặc dù anh ấy không thích người kia, nhưng hiện tại không phải lúc thêm dầu vào lửa nên hỏi sang chuyện khác: “Vậy phong ấn này phá vỡ như thế nào?”

“Không biết, nhưng tôi đoán giống Kẻ Phá Hoại gặp hôm nay.”

“Là sao?”

Thích Mê hơi cong khóe miệng: “Giết anh ta, phong ấn tự động giải trừ.”

Lão Ngụy nhìn chằm chằm cô hai giây, cảm giác không nói nên lời: “Cô có thể ra tay à? Anh ta là thầy của cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khuôn mặt Thích Mê vẫn bình tĩnh như cũ: “Nguyên nhân chính là vì anh ta là thầy nên lúc trước tôi chọn để anh ta ngủ say ở quan tài băng, mà không g.i.ế.c anh ta, nói thật, tôi rất hối hận, giống cách anh ta dạy tôi vậy, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

Cô càng nghĩ càng buồn bực, giấu bàn tay trái khó coi vào trong áo sơ mi, lẩm bẩm nói: “Hoặc còn cách khác… Nhưng tôi không quá tin tưởng.”

Âm thanh này nhỏ như muỗi kêu, chỉ có chính cô mới nghe thấy, lão Ngụy ngồi trước chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ, hoài nghi quay đầu hỏi: “Cô vừa nói gì đấy?”

“Không có gì, anh cứ nói việc của anh đi, sao tâm trạng không vui thế? Tôi vẫn nhớ hôm nay là ngày anh chính thức tăng chức lên cao cấp mà.” Thích Mê hỏi sang chuyện khác.

Lão Ngụy cười nhạt một tiếng, ấn tàn thuốc xuống: “Tôi lại mong là không được thăng chức nữa.”

“Tại sao?”

“Không có gì, áp lực lớn hơn nữa thôi.” Nghĩ đến Loki dặn dò mãi, lão Ngụy không nói ra sự thật, chỉ qua loa vài câu cho có lệ.

Anh ấy nghe Thích Mê nói đến người mặc giáp kia đã biết đó là Tống Xuân, nhưng anh ấy không có cách nào biểu lộ quá nhiều cảm xúc, bởi vì anh ấy biết Thích Mê trước nay nhạy bén, cô dễ dàng phát hiện ra sự thật trong đó.

Bên trong xe chìm vào yên lặng.

Cảm giác nếu bầu không khí còn như thế này, tâm trạng sẽ chỉ hỏng bét hơn. Thích Mê bỗng dưng nhớ đến vận may nho nhỏ hôm nay, mỉm cười lấy thiệp mời ra: “Mấy ngày nữa tôi muốn xin nghỉ.”

Lão Ngụy cầm lấy, đọc một hồi, cười nói: “Cô cũng có duyên gớm, chưa lâu đã có người mời ăn cỗ rồi, vậy mà không mời tôi?”

“Vấn đề ở nhân phẩm thôi…”

Đúng lúc này, một đoạn nhạc vang dội từ bốn phương tám hướng truyền đến, đánh vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.

Đây là một đoạn giai điệu cực kì quỷ dị, tiếng khóc, tiếng la, chồng chất lên nhau một cách quái dị, là âm thanh mà loài người không thể chịu đựng được. Nó vừa giống tiếng rên của quỷ vừa như địa ngục gào thét, trong khoảnh khắc có thể làm sụt tâm tình xuống đáy cốc, ù tai không ngừng.

Hơn nữa âm thanh này vang từ xa đến gần, đi khắp khu căn cứ.

Lão Ngụy và Thích Mê nhìn nhau, vội che tai chạy lên lầu, từng người chạy về nhà.

Cách cửa đã có thể nghe thấy tiếng khóc nháo. Như là cảm xúc sợ hãi nhất từ đáy lòng trỗi dậy, bảy đứa trẻ chưa từng trải qua đau khổ cất tiếng kêu rên.

Trịnh Viện Viện một tay che tai, một tay ôm bọn trẻ trong ngực, đóng cửa sổ lại rồi kéo màn lên, bấy giờ mới tạm át đi tiếng động bên ngoài.

Sợ một mình Liêu Dương không an toàn, Lão Ngụy đưa cô ấy sang.

[Tinh tinh, phát hiện Kẻ Phá Hoại xâm nhập, mời các nhân viên tinh lọc khẩn trương tập hợp! Nhắc lại, phát hiện Kẻ Phá Hoại xâm nhập, mời các nhân viên tinh lọc khẩn trương tập hợp!]

Máy truyền tin đồng thời truyền mệnh lệnh.

Vừa nghe cô giáo phải đi, bọn trẻ khóc nháo chạy vội đến, Ngô Mộc Thần trước nay bình tĩnh cũng khóc đến thở hổn hển, ôm chặt lấy Thích Mê không buông.

Thấy thế, lão Ngụy kiến nghị: “Như thế này đi, tôi đi trước dò tình huống xem, lát nữa liên hệ với mọi người.”

Thích Mê nhìn đám trẻ, đành như vậy.

*

Không lâu sau khi khúc nhạc âm u vang lên, căn cứ lập tức hành động, chạy bản nhạc thư giãn trong phạm vi toàn phóng xạ, mở tiếng to nhất.

Nhận lệnh nhân viên tinh lọc cấp cao đã xuất phát truy đuổi Kẻ Phá Hoại, máy truyền tin liên tục báo cáo tình huống.

Cảm xúc mọi người dần dần vững vàng.

Bảy đứa trẻ tuy rằng không khóc, nhưng tay nhỏ vẫn nắm chặt không buông Thích Mê và Trịnh Viện Viện, như là mèo con đáng thương mới sinh trong lồng n.g.ự.c hai người các cô.

Thích Mê và Trịnh Viện Viện biết gần đây các cô bận nên không để ý bọn trẻ nhiều, bọn trẻ mượn cớ này phát tiết cảm xúc cũng là bình thường, nên hai người cũng yên tĩnh làm bạn với chúng.

Liêu Dương căng thẳng đứng bên cửa sổ, liên tục nhìn ra bên ngoài.

“Cô Liêu đang lo lắng cho chú Ngụy sao ạ?” Vu Kiều Kiều hít cái mũi, mở miệng hỏi.

Không đợi Liêu Dương trả lời, Diệp Thục Từ cướp câu trả lời: “Chú Ngụy là chồng của cô Liêu, đương nhiên cô phải lo lắng rồi.”

Phương Hân Duyệt an ủi cô ấy bằng chất giọng trong trẻo của mình: “Nghe nói chú Ngụy là anh hùng siêu giỏi, chú ấy chắc chắn sẽ đánh bại người xấu, cô Liêu không cần phải lo lắng như thế, nhăn mày xấu lắm.”

Liêu Dương nhìn mấy đứa nhóc, giãn mặt ra: “Đúng rồi, chắc chắn sẽ không sao.”

Nửa tiếng sau, y như suy đoán của bọn trẻ, nhóm nhân viên tinh lọc cao cấp đã phá hủy bốn chiếc xe phát tiếng nhạc không rõ nguồn gốc, diệt trừ những Kẻ Phá Hoại, tin chiến thắng liên tiếp.

Lão Ngụy cũng kịp thời gọi điện báo bình an, Liêu Dương cũng thả lỏng ra.

“Nhưng mọi người nhanh thu dọn đồ, căn cứ sắp di dân toàn diện rồi.” Lão Ngụy nói trên điện thoại, “Những người đó đi qua quá nhiều nơi, đụng vào rất nhiều đồ vật nữa, m.á.u hay thậm chí tóc tai đụng vào đồ vật đều có khả năng trở thành Quỷ Tạp Tử, căn cứ không còn an toàn, yêu cầu lập tức di chuyển đến nơi an toàn.”

Cùng lúc ông đang nói, trên màn hình TV xuất hiện thông báo màu đỏ bắt mắt.

[Thông báo khẩn!]

[Cư dân mau chóng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau, tức là 20:00 đúng, chạy trốn qua đường ngầm!]

[Cư dân mau chóng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau, tức là 20:00 đúng, chạy trốn qua đường ngầm!]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com