Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 264



Lối thoát hiểm dưới lòng đất được xây dựng ở tầng ngầm số hai hoặc số ba của mỗi tòa nhà, chỉ khi xảy ra tình huống khẩn cấp, trưởng căn cứ mới có thể mở ra.

Lối thoát hiểm bốn phía đều hội tụ dưới lòng đất, mục tiêu cuối cùng của mọi người là đến được thành phố ngầm đã ngủ yên từ lâu kia.

Khu thành phố ngầm này chiếm diện tích rất lớn, phòng ốc san sát nối tiếp nhau sắp xếp chỉnh tề thành các hàng ngang dọc, tầng lầu không vượt quá năm tầng, mà trên tường của mỗi tòa nhà đều viết lên một con số, dựa theo trình tự nội thành đã sớm phân chia xong từ trước đó, phân chia khu vực cư trú cho những người đến đây.

Trịnh Viện Viện cùng với Thích Mê đều đang giữ vị trí là nhân viên tinh lọc sơ cấp, tạm thời không được phân chia phòng ốc, vì thế bảy đứa trẻ cũng chỉ có thể sắp xếp trên danh nghĩa của Liêu Dương.

Căn phòng rất rộng rãi, có phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và nhà vệ sinh, cái gì cần có thì đã đều có đủ, chỉ là sau một thời gian dài bên trong không có người ở cho nên khắp nơi đều là bụi bặm, ba gian phòng ngủ đều không có giường, chỉ có một tấm nệm mỏng manh.

Niềm vui của mấy ngày trước đột nhiên biến mất, nguy cơ xuất hiện lần này đã trở thành một lời cảnh tỉnh thật tốt cho bọn họ, nói với bọn họ --

Đây vẫn là tận thế.

Dường như mọi cảm xúc vừa rồi đã được trút đi hết, bọn nhỏ đi tới hoàn cảnh mới này cũng không ồn ào, tất cả đều im lặng quan sát khắp nơi.

Địch Vân Đồng không rên một tiếng dựa vào trên vai của Trịnh Viện Viện ngủ thiếp đi.

Sau khi dỗ dành xong bọn trẻ, Thích Mê với Trịnh Viện Viện mới vội vàng vàng chạy đi làm nhiệm vụ. Nửa giờ sau, hai người dựa theo biển chỉ dẫn của thành phố ngầm đi tới cơ quan quản lý quảng trường.

Mấy chục nhân viên tinh lọc sơ cấp giống như đang bị giáo huấn, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nhìn về phía trước. Dựa vào “dấu hiệu” bắt mắt của Hà Khả Nhạc, hai người vội vàng trở về vị trí của mình.

Bởi vì lão Ngụy từng xin nghỉ cho hai người các cô, cho nên mấy nhân viên tinh lọc cao cấp đang đứng ở phía trước đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, tiếp tục bố trí nhiệm vụ: “Tôi lặp lại một lần nữa nhiệm vụ kế tiếp của mọi người, trước khi căn cứ được khôi phục lại bình thường, nhiệm vụ của mọi người là đóng quân trong thành phố ngầm để phụ trách sự an toàn cho người dân, cứ hai người một tổ bảo vệ tốt các cứ điểm lối đi quan trọng, nếu như gặp phải nhân viên khả nghi thì phải báo cáo lên kịp thời, hiểu chưa?!”

“Đã hiểu!” Mọi người đứng nghiêm cúi chào, khí thế rất mạnh mẽ.

Mấy phút sau, các nhân viên tinh lọc sơ cấp đi thực hiện nhiệm vụ của mình, sôi nổi đi xuống lối đi ngầm.

Thích Mê và Diệp Thạch Lục được phân đến một giao lộ, vừa mới đi vào không lâu đã bị lão Ngụy lo lắng cho vợ gọi ra, dặn đi dặn lại phải chăm sóc cho Liêu Dương nhiều hơn.

Hai người lập tức đồng ý.

Đưa mắt nhìn theo hai người họ rời đi, khuôn mặt của lão Ngụy trong giây lát đã trở nên nghiêm túc trở lại, đi về đội ngũ nhân viên cao cấp của anh ấy, chờ đợi bài phát biểu của trưởng căn cứ.

Loki cầm cây trượng quý ông của mình đối mặt với bọn họ: “Rốt cuộc chúng ta lại phải nghênh đón nguy cơ một lần nữa, những cấp dưới của tôi ơi, bây giờ là lúc trông cậy vào mọi người. Dựa theo đội ngũ hiện tại sắp xếp từ trái sang phải hai người một tổ, lấy căn cứ làm chuẩn, hãy cẩn thận tìm kiếm thật kỹ bốn hướng đông nam tây bắc, nếu như nhìn thấy kẻ phá hoại, thì xử quyết ngay tại chỗ cho tôi không cần phải thương tiếc!”

“Vâng!” Mọi người cùng nhau hô lớn.

Lý Húc thản nhiên nhìn lão Ngụy ở bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đúng là đồ âm hồn không tan.”

Đại khái là nghiệt duyên, hai người này vừa vặn được phân vào cùng một tổ.

Bởi vì ông ta đã từng cứu Thích Mê cho nên trong lòng của lão Nguỵ có một chút cảm kích, nghe ông ta nói như vậy cũng không nổi giận, còn mỉm cười cảm ơn ông ta: “Nghe nói lần trước anh đã cứu em gái của tôi, cảm ơn.”

Lý Húc không khỏi cảm thấy buồn nôn, hừ lạnh một tiếng: “Không phải tôi muốn cứu cô ta, lúc ấy tôi chỉ muốn thử vũ khí hình người cấp dưới của tôi mà thôi.”

Nhắc đến Tống Xuân, lão Ngụy lại vô cùng chán ghét ông ta, không khỏi nhíu mày: “Sao anh lại có thể chấp nhận việc đồng đội của mình biến thành vũ khí như vậy cơ chứ?”

Đôi mắt hồ ly của Lý Húc hơi nhướng lên, bình tĩnh xoay người: “Bởi vì đó là sự lựa chọn của bọn họ, tôi tôn trọng... Trưởng quan Nguỵ sẽ không còn ngây thơ lấy nghĩa khí làm trọng như vậy chứ, trước mặt sự sống chết, tôi chỉ muốn mình được sống, cho nên không thể nào quan tâm đến nhiều người như vậy.”

Không nghĩ tới ở điểm này hai người lại có chung một suy nghĩ, lão Ngụy đi nhanh vài bước lại hỏi: “Cho nên anh làm nhân viên tinh lọc không phải là vì để bảo vệ cho nhân loại sao?”

“Bảo vệ nhân loại?” Lý Húc giống như vừa nghe được chuyện cười gì đó, sắc mặt càng trở nên khinh thường, “Tôi trở thành nhân viên tinh lọc chỉ vì muốn được sống, không cần chụp cho tôi cái mũ cao như vậy đâu.”

Nói xong ông ta liền đi thẳng vào trong xe, hoàn toàn không muốn tiếp tục nói chuyện cùng với lão Ngụy.

Lão Ngụy quay trở lại xe.

Đại khái là trong xe có chút mùi m.á.u nhàn nhạt được ngưng tụ, lão Ngụy cảm giác giống như bên tai đều có âm thanh của m.á.u đang chậm rãi chuyển động, anh ấy liếc mắt nhìn chiếc áo giáp màu đen trong kính phản quang, phiền não nghiêng đầu nói: “Công việc kế tiếp chỉ là đi điều tra thôi, cô không cần phải mặc thứ này.”

Anh ấy biết chỉ cần Thư Ly mặc vào bộ giáp này, thứ lạnh như băng ấy sẽ hút lấy m.á.u của cô ta, điên cuồng ép khô thân thể của cô ta.

Thư Ly hai tay ôm lấy mũ bảo hiểm, khuôn mặt lãnh đạm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe thấy câu này, ánh mắt của cô ta thoáng dời tới.

Cô ta đã sớm không còn lại sự hào quang như ngày xưa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cùng với bộ áo giáp màu đen dày nặng trên người mình hình thành sự đối lập mãnh liệt.

“Cứ để tôi mặc đi, phòng ngừa chuyện bất trắc.” Cô ta nói.

Lão Ngụy còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt vô hồn của Thư Ly được phản chiếu trong gương, bỗng nhiên cổ họng nghẹn lại, lập tức nuốt xuống lời nói vừa đến bên miệng, thở dài, khởi động xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

*

Mười phút sau, còn chưa tới địa điểm chỉ định, lão Ngụy đã nhìn thấy chiếc xe việt dã màu trắng của Lý Húc đậu trong bóng đêm cách đó rất xa.

Xe việt dã chớp chớp hai bóng đèn, ý bảo anh ấy lập tức dừng xe.

Lão Ngụy biết Lý Húc sẽ không vô duyên vô cớ ra làm như vậy, liền đạp phanh lại, dừng lại cách chiếc xe việt dã màu trắng vài mét.

Không gian vô cùng yên lặng.

Mượn ánh đèn màu trắng phía trước, lão Ngụy nhìn thấy ở trên nóc nhà có treo mấy con rối gỗ. Không biết chúng bị buộc vào thứ gì, những con rối gỗ này đang vui vẻ hoạt động tay chân, chúng được treo ở hai bên đường phố dáng vẻ giống như là đang tỏ ra hoan nghênh.

Vô cùng kỳ lạ.

Anh ấy bình tĩnh nâng mắt lên, nhìn về phía của Thư Ly trong gương phản quang, chẳng biết từ lúc nào, cô ta đã đội mũ bảo hiểm lên đầu, dáng vẻ chuẩn bị vận sức chờ phát động tấn công.

Những con rối này là vũ khí chuyên dụng của [kẻ phá hoại]. Rối gỗ bị ô nhiễm phối hợp với camera hai mắt, đó chính là một loại camera giám sát có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Cũng giống như camera cố định ở bệnh viện bỏ hoang lúc trước có hiệu quả giống nhau, chỉ cần bị camera này bắt được, những người đang hoạt động trong tầm nhìn của nó và để lộ da thịt cơ thể ra bên ngoài sẽ lập tức bị kéo vào bên trong kết giới của Quỷ Tạp Tử.

Giống như đám người của Trịnh Viện Viện, lúc ấy tuy rằng bọn họ có mặc quần áo nhưng khuôn mặt lại không hề che chắn, lại đang trong lúc di chuyển, trong nháy mắt khi bị tầm nhìn bắt được đã bị kéo vào thế giới phẳng.

Hoàn toàn không cần phải tiếp xúc, chúng vẫn có thể tấn công con người ở một khoảng cách rất xa, cực kỳ khó giải quyết.

Nguyệt

Lý Húc biết rõ sự lợi hại của nó, cho nên hai tay vẫn duy trì tư thế cầm tay lái không động đậy, chỉ dùng ánh mắt len lén quan sát bốn phía.

Kỳ thật nghiêm túc mà nói, ngay cả mắt cũng không thể cử động.

Loại rối gỗ Quỷ Tạp Tử này rất đáng sợ cũng và xảo quyệt, một khi đã bị nó theo dõi, thì ngay cả cái chớp mắt trong tầm nhìn của nó cũng có thể bị kéo vào trong kết giới. Hiện tại bởi vì khoảng cách giữa xe và mấy con rối gỗ kia còn một đoạn rất xa, phía trước lại có một tầng thủy tinh che chắn, cho nên ông ta mới dám lấy can đảm để quan sát.

Cách đó hơn mười mét, người thợ điều khiển rối gỗ mặc quần yếm, trên đầu đeo tai thỏ khoa trương ngồi trên nóc nhà, nhàn nhã lắc lư hai chân, nhỏ giọng hát bài đồng dao: “Một hai ba người gỗ, không được nói chuyện cũng không được nhúc nhích.”

Thợ rối gỗ là một cậu bé mười mấy tuổi, trên cổ có đốm đen đặc trưng của kẻ phá hoại, nhóc quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc xe đậu cách đó không xa, nói chuyện với con rối gỗ nhỏ đang ngồi bên cạnh: “Kỳ Kỳ à, cậu nói xem trò chơi này chúng ta sẽ thắng hay là bọn họ sẽ thắng?”

Con rối Kỳ Kỳ có cách ăn mặc giống nhóc như đúc, cũng mặc quần yếm đeo tai thỏ, giống như một phiên bản con rối thu nhỏ của nhóc, chỉ là không biết nói chuyện.

Nhưng người thợ rối gỗ này lại là đang nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Kỳ, nhóc vui mừng vỗ vỗ tay: “Thật sao? Tôi cũng cảm thấy chúng ta có thể thắng!”

Hi hi ha ha, ha ha hi hi.

Tiếng cười vang lên trong bóng đêm đen kịt, lúc gần lúc xa, lúc mạnh lúc yếu, sinh ra vài phần âm u.

Trong lúc hai bên đang giằng co, đột nhiên cách cách một tiếng, Thư Ly nhấn mở khóa cửa.

“Cô muốn đi đâu vậy?” Bởi vì khoảng cách khá xa, lão Ngụy vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Thư Ly giống như không hề nghe thấy, tự mình mở cửa xe ra, trong áo giáp truyền đến tiếng nói vô cùng mơ hồ của cô ta: “Lão Ngụy, có lẽ anh rất hiểu tính tình của tôi.”

“Thư Ly! Trở về đi!”

“Yên tâm đi, tôi có áo giáp mà.”

“Rầm!” Thư Ly đóng cửa xe lại.

Lão Ngụy: “......”

Lão Ngụy biết cô ta muốn đi báo thù.

Lúc trước Thư Ly chính là bị người thợ rối gỗ này làm cho thảm bại, giá trị SAN rơi xuống khu vực hỗn loạn trung bình, không chỉ huỷ hoại sự nghiệp nhân viên tinh lọc của cô ta, mà bây giờ còn biến cô ta trở thành một loại vũ khí người không ra người quỷ không ra quỷ.

Lấy m.á.u nuôi dưỡng áo giáp, mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ nặng nề nhưng khi bản thân sử dụng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Thư Ly di chuyển được một lúc thì nhanh chóng chạy về phía đội hình rối gỗ ở phía trước.

Sau khi xin chỉ thị của Lý Húc, Tống Xuân cũng mở cửa gia nhập vào đội ngũ.

Thợ rối gỗ nhìn hai người mặc áo giáp chạy tới, vẻ mặt hơi thay đổi, ôm lấy rối gỗ: “Kỳ Kỳ à, hai người kia là loại quái vật gì vậy?”

Chiến đấu với con người rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy thứ này.

Bị rối gỗ Quỷ Tạp Tử kéo vào trong kết giới có hai điều kiện cần thiết là: phải hoạt động, da thịt thân thể lộ ra bên ngoài. Mà giống như hiện tại hai người này đang mặc áo giáp, mặc dù là đang tìm đường c.h.ế.t hoạt động trong tầm mắt của rối gỗ, nhưng từ đầu đến chân bọn họ đều bị áo giáp che đi, những con rối gỗ này hoàn toàn không có biện pháp đối phó với bọn họ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com