Thích Mê g.i.ế.c nhiều người của Kẻ Phá Hoại tới mức không ai trong biệt thự còn sống sót, chắc chắn trong số đó có kẻ mà tay nội gián kia trân trọng. Thế nên kế điệu hổ ly sơn lần này mục đích chính là muốn lừa các nhân viên tinh lọc cấp cao ra khỏi căn cứ, chỉ để lại một số kẻ trói gà không chặt ở lại bên cạnh Thích Mê. Dù nghĩ thế nào, Liêu Dương, Trịnh Viện Viện và bảy đứa bé đều không phải những người có năng lực tự vệ. Thích Mê đã bị phong ấn khả năng cảm nhận bằng đôi mắt tử thần, lại đang vào giai đoạn hỗn loạn ý thức, không biết có thể tự bảo vệ mình không.
Lão Ngụy càng nghĩ càng nóng ruột. Anh ấy điên cuồng gọi điện cho Liêu Dương nhưng không thấy có người nghe máy. Vậy nên anh ấy lại vội vã dùng máy truyền tin liên hệ với Trịnh Viện Viện.
"Cô nhóc, khóa cửa kỹ vào, dù là ai đến cũng không được mở cửa. Nghe không hả?! Nhất định không được mở cửa! Có nghe thấy không?!"
Vì đang sợ hãi, anh ấy gần như đã gào thét.
Mấy giây yên lặng sau đó dường như dài bằng cả thế kỷ, trong lúc tim lão Ngụy đang đập như trống, máy truyền tin vang lên tiếng nhiễu sóng như tín hiệu kém.
"Tiếc là muộn rồi..."
Giọng nam trầm vang lên từ đầu bên kia. Ngay sau đó, máy truyền tin bị ngắt.
*
Mười phút trước khi lão Ngụy gọi đến, chuông cửa vang lên.
Liêu Dương nhòm qua lỗ mắt mèo thấy Thạch Thanh Lạc mặc trang phục của nhân viên tinh lọc, còn nói là đến thăm Thích Mê nên chẳng hề nghĩ ngợi nhiều và mở cửa. Lúc đó Trịnh Viện Viện đang trông bảy nhóc con ngồi vẽ trong phòng khách. Vì nghe thấy có người đến, các bé đều ngẩng mái đầu nho nhỏ lên xem. Không biết lúc này Diệp Thù Từ bị làm sao, bé giơ tay lên ra hiệu cho Liêu Dương mau đi qua, ý nói rằng cái anh mới đến này rất nguy hiểm. Nhưng Liêu Dương còn chưa kịp phản ứng, một con d.a.o bén ngọt đã vòng ra từ đằng sau và kề sát vào cổ họng cô ấy. Các bé hét toáng lên, vội lao vào lòng Trịnh Viện Viện.
Trong lúc hai bên đối đầu, chuông điện thoại vui vẻ vang lên giữa phòng khách, tiếp đó máy truyền tin phát ra giọng của lão Ngụy dặn dò họ không được mở cửa.
Thạch Thanh Lạc vô cảm trả lời anh ấy xong thì tắt máy truyền tin đi ném qua một bên. Gã vốn định vào thẳng trong g.i.ế.c Thích Mê, tiếc là không hiểu sao lại bị bại lộ vì để một đứa nhóc con phát hiện ra mục đích tới đây. Thực ra lúc tham gia cuộc thi, gã cũng đã chuẩn bị để g.i.ế.c cả ba người chung phòng, nhưng không ngờ trong nhóm đó lại có một kẻ cực kỳ may mắn. Gã chưa kịp ra tay, Quỷ Tạp Tử đã bị tìm ra.
Thạch Thanh Lạc càng nghĩ càng hối hận. Nếu gã ra tay trong kết giới của kỳ thi thì Thích Mê sẽ không thể sống tới bây giờ, càng không thể g.i.ế.c hại cha của gã!
"Tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội. Nếu các cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không hại các cô." Dứt lời, gã nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa. "Cô ta đang ở trong đó, đúng không?"
Nguyệt
Vẻ mặt Trịnh Viện Viện rất khó coi, cô ấy chất vấn hắn: "Thích Mê có lỗi gì với anh mà anh lại muốn g.i.ế.c cô ấy?"
Sau khi vượt qua kỳ thì, cô ấy cho rằng mọi người bên nhau đều rất vui vẻ, không thể nào nghĩ ra tại sao gã này lại hận thù Thích Mê đến vậy.
"Cô ta g.i.ế.c cha tôi, vậy là đủ để tôi muốn g.i.ế.c cô ta rồi." Thạch Thanh Lạc lạnh lùng trả lời, tiện đà vừa dùng d.a.o dí vào cổ Liêu Dương vừa dịch lại hướng cửa phòng ngủ.
Trịnh Viện Viện biết để một người phụ nữ có thai như Liêu Dương phải hoảng sợ thì chẳng phải chuyện gì hay ho. Cô ấy vội hô lên với Thạch Thanh Lạc: "Anh mau thả cô Liêu ra đã. Hãy bắt tôi làm con tin đi."
Bọn trẻ nhỏ nghe thấy thế, lập tức đều ngước đầu lên: "Cô Trịnh ơi, anh đó nguy hiểm lắm."
"Trên tay anh đó có dao, anh đó g.i.ế.c cô mất!"
"Cô Trịnh ơi, em sợ!"
"Cô Thích ơi, có người muốn g.i.ế.c cô, cô chạy ngay đi!"
Phòng ngủ vẫn lặng thinh.
Lúc này, Liêu Dương nãy giờ không nói lấy nửa lời mới từ tốn mở miệng, cô khẽ cười: "Yên tâm đi. Dù sao cũng từng lăn lộn từ ranh giới sinh tử tới nơi này, chuyện nhỏ thế này không làm tôi sợ đâu." Dứt lồi, cô ấy đưa mắt nhìn Trịnh Viện Viện, ý bảo cô hãy dẫn bọn trẻ ra cửa. Trịnh Viện Viện hiểu ngay, cúi đầu thì thầm vài câu với bọn trẻ, bảo cả bảy bé chạy ra tới cạnh cửa.
Thạch Thanh Lạc thấy họ thì thầm âm mưu gì đó với nhau như thế nên vội dừng lại, cảnh giác nói: "Các người tốt nhất nên nghe lời, không thì tôi không biết mình có
thể làm ra những chuyện gì đâu." Gã cố ý dùng d.a.o kề sát vào cổ Liêu Dương, dường như chỉ cần thêm một chút xíu là có thể nhuộm con d.a.o trắng thành màu đỏ.
Liêu Dương liếc nhìn con dao, dùng ngón tay gõ nhẹ lên nó. Giọng cô đột nhiên vừa kéo dài vừa mơ màng, như là lời dặn dò trước khi ngủ say: "Mày có chắc rằng mày đang cầm d.a.o không?"
"?!"
Thạch Thanh Lạc vội cúi đầu, lưỡi d.a.o sáng loáng vừa lúc phản chiếu đôi mắt đen u ám sâu thăm thẳm của Liêu Dương. Ngay trong chớp mắt đó, ý thức của gã dường như bị đôi mắt này hấp dẫn. Giây tiếp theo, Thạch Thanh Lạc cả kinh, con d.a.o trong tay gã bỗng hóa thành một con rắn độc, le lưỡi lao về phía gã.
"A!" Gã hét lên, vội ném con rắn độc đó đi.
Leng keng, con d.a.o rơi xuống sàn cách đó mấy mét. Liêu Dương nhân cơ hội trốn đi. Thạch Thanh Lạc hoàn hồn, gã liếc mắt nhìn mái tóc dài bện thành hình xương cá và vươn tay định bắt. Nhưng gã còn chưa làm được thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay gã.
Trịnh Viện Viện nhớ rất rõ thuật phòng thân được Thích Mê dạy cho. Cô ấy nắm lấy cổ tay kẻ địch thì lập tức cố hết sức bẻ ngón út, chân còn đá vào háng Thạch Thanh Lạc.
-- Thích Mê: Khả năng đấu đối kháng của nam và nữ cách nhau quá xa. Chiêu này dù hơi không đẹp, nhưng rất có tác dụng. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, cô hãy dùng nó. Bảo vệ được tính mạng là quan trọng nhất.
Đúng như cô dự đoán, chiêu này rất có tác dụng. Thạch Thanh Lạc lập tức hét lên thảm thiết, hai chân gã kẹp chặt lại quỳ xuống đất, đau đến run cả người.
"Mày..." Gã hung tợn nhìn Trịnh Viện Viện, ánh mắt độc ác hận không thể lột da róc thịt cô.
Ngay sau đó, gã liếc ra đến cửa. Khi thấy mấy đứa bé đứng ở đó, gã lập tức thay đổi âm mưu định bắt một bé làm con tin. Thạch Thanh Lạc nghiến răng, dồn hết sức vọt đến. Bọn trẻ hét lên tản ra, chỉ còn một Ngô Mộc Thần bình thản đứng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Anh không được bắt nạt cô Thích!" Ngô Mộc Thần nhíu đôi lông mày nhỏ lại, dùng sức lực từ thưở b.ú mẹ bước tới dùng cái đầu rắn như đá húc vào háng Thạch Thanh Lạc.
Trứng vỡ.
Thạch Thanh Lạc gào lên thảm thiết bằng thứ âm thanh chẳng giống con người. Gã không còn nghĩ tới chuyện bắt các bé nữa, hai tay ôm lấy cái chân giữa rồi xụi lơ ngã xuống.
Trịnh Viện Viện vội kéo Ngô Mộc Thần sang một bên. Thấy Thạch Thanh Lạc thành ra như thế, dù cô ấy thấy hơi tội nghiệp, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng thì vẫn nhớ lời dạy của Thích Mê. Cô ấy hạ quyết tâm, dùng một tay đè vào cổ Thạch Thanh Lạc, một tay bẻ tay gã, áp xuống đất.
—— Thích Mê: Cô đừng nghĩ đánh nhau xong là xong, nếu đối phương định phản kháng thì không chừng chớp mắt là thế cờ lật ngược. Vào lúc đó cô phải lập tức ra tay thêm lần nữa. Dù không muốn hại người, cô vẫn phải nghĩ cách để kẻ đó không thể phản kháng lại. Trong tình huống đó thì cô hãy làm như thế này, dùng tư thế cảnh sát xử lý phạm nhân để ép đối phương xuống đất, khiến hắn không nhúc nhích được, nếu có điều kiện thì tìm sợi dây trói lại.
Bài học kinh nghiệm lần này quả thật đã khiến Trịnh Viện Viện hiểu ra tầm quan trọng của việc ra tay lần nữa.
"Không có dây thừng, nhưng mình có thể phong ấn ý thức của anh ta." Trịnh Viện Viện nghĩ thế liền hành động.
Cô quỳ gối đè lên Thạch Thanh Lạc, rồi triệu hồi quả cầu đen phong ấn ý thức của gã lại, ép gã ngủ lịm đi.
Thấy thế, mấy đứa bé vội vã cầm "vũ khí" xông tới, canh chừng kẻ xấu xa này đủ 360 độ không góc chết.
Uỳnh uỳnh uỳnh! Cửa nhà bị đập như điên.
Lão Ngụy gần như đang gào lên ở phía ngoài: "Thằng kia mày dám động tới một đầu ngón tay của họ mà xem, ông đây nhất định sẽ băm mày ra cho chó ăn!"
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Anh ấy thấy hơi hối hận vì không đòi Thích Mê đưa chìa khóa dự phòng. Nếu có chìa khóa thì không tới nỗi trong tình huống nguy hiểm thế này mà tới cửa anh ấy cũng không thể vào. Anh ấy đang định đập một cái nữa, thì cửa kẹt mở ra một khe nhỏ.
Lão Ngụy vội co tay lại.
Liễu Dương đứng sát cửa mắt cong cong nhìn chồng, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào. Cô xoa bụng dưới, giọng hơi có ý giận: "Em đã bảo anh không được nói tục rồi cơ mà, thế là không tốt cho em bé của chúng ta đâu... A?"
Cô ấy còn chưa kịp nói dứt câu, đã bị đôi tay khỏe khoắn ôm vào lòng. Ôm rất chặt, như thể muốn nhập vào làm một vậy.
Lão Ngụy mấp máy môi, viền mắt đỏ ửng lên, không biết là đang khóc hay đang cười: "Vợ ơi, anh tưởng anh sẽ không được gặp lại em nữa."
Liêu Dương ngả đầu vào vai anh ấy: "Em còn muốn sống với anh mà, sao lại không gặp lại nhau được cơ chứ?"
"Ừ, em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Lão Ngụy âu yếm ôm Liêu Dương. Ánh mắt dần hạ xuống thì thấy bảy quả dưa nhỏ đang tròn mắt nhìn mình, vậy là bầu không phí hồng phấn giữa hai người họ bỗng chốc vỡ tan nát.
Lão Ngụy: "..."
Vu Kiều Kiều nghiêm trang: "Chú Ngụy ơi, chú phải bắt anh người xấu này vào sở cảnh sát đi nhé. Anh này cầm d.a.o định g.i.ế.c cô Thích đấy."
"Đúng ạ, nhốt vào sở cảnh sát, để các chú cảnh sát trừng trị!" Bành Di Thần cũng phì phò phụ họa.
Lão Ngụy cười đồng ý với các bé. Anh ấy đi tới cạnh Trịnh Viện Viện, xốc Thạch Thanh Lạc lên vai. Vừa quay đầu lại thì thấy một loạt ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, anh ấy cũng nhìn quanh một vòng. Dù nhìn thế nào thì những người này đều có vẻ ngoài yếu đuối, không ngờ họ lại nhanh chóng thu phục một kẻ bắt cóc. Việc này quả là ngoài dự kiến của anh ấy, Lão Ngụy cười phì, giơ ngón cái lên với từng người, khen: "Giỏi lắm."
Các bé cười ha ha, hưng phấn ưỡn n.g.ự.c lên. Hôm nay các bé đều hóa thành Ultraman và Nữ thủy thủ chiến đấu chống lại thế lực tà ác, bảo vệ cô Thích của các bé.
Lão Ngụy đi rồi, đám nhóc con được khen tới ngất ngây đều phấn khởi đi ra cửa, len lén nhìn Thích Mê đang yên lặng ngồi cạnh cửa sổ. Nội tâm các bé nảy sinh một cảm giác tự hào trước nay chưa từng có. Trịnh Viện Viện cũng không khác gì. Cô mỉm cười ngồi xuống cạnh Thích Mê, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô ấy.
"Thích Mê, cuối cùng tôi đã bảo vệ được cô rồi. Tôi vui quá."
Cô ấy ngước mắt nhìn trời, đôi mắt ngấn lệ dõi theo tia nắng cuối cùng đang dần tan biến. Cô ấy biết sau khi mặt trăng mặt trời đổi chỗ, bóng đêm sẽ lặng yên không ngừng vây lấy từ bốn phía. Nhưng cô ấy không sợ bóng tối, vì cô ấy cũng đã trở thành người mang ánh sáng.
Thích Mê nghe thấy được, hơi hé mắt nhìn, =miệng cong lên một cung độ rất đẹp mắt.
"Ừ."
*
Lão Ngụy giao Thạch Thanh Lạc cho căn cứ xong vừa ngồi vào xe thì nhận được điện thoại của Lý Húc. Điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia truyền tới giọng người đều đều vô cảm. Hình như Lý Húc cố ý hạ giọng như thể sợ bị ai đó phát hiện: "Tình
huống không tốt rồi. Họ vừa phát hiện cái gì đó ở hầm ngầm dưới đất. Tốt nhất anh đừng có mà liên lụy tới tôi, tự tới đây xem đi."
Lão Ngụy ừ một tiếng rồi khởi động xe: "Đi ngay đây."
Lý Húc cúp điện thoại, nhìn cái bức tranh "Đại tiệc m.á.u tanh" trong ngôi nhà kia thì không khỏi thầm rùng mình sợ hãi sờ cái băng gạc trên cổ... Chỉ một chút nữa thôi là ông ta cũng phải chịu kết cục như thế. Ở đó có mười tám người, mười tám cái đầu, m.á.u đổ nhiều tới nỗi đổi cả màu cỏ xanh.