Nghe được tiếng kim loại đạp xuống đất, ông ta ngẩng đầu thấy Thư Ly. Cô ta mặc đầy đủ trang bị đi giữa một đống thi thể, tìm được từ giữa họ cái đầu cô vẫn luôn nghĩ đến. Thư Ly nâng cái đầu của người điều khiển rối lên, gương mặt quái đản nhăn nhóm đó đầy tử khí. Cô ta khẽ cười, lẩm bẩm: "Tiếc là tao không thể tự tay báo thù cho bọn họ, không tự mình chặt cái đầu này của mày... Nhưng mà, đúng là thế này thì cũng thấy an ủi cho vong linh mọi người."
Hai tháng trước, thuộc hạ của Thư Ly gồm bốn nhân viên tinh lọc trung cấp bị quấn tơ rối khắp cơ thể, m.á.u thịt nổ tung mà chết, tình cảnh cực kỳ thảm khốc. Sau đêm đó, nhóm sáu người đi nhận nhiệm vụ chỉ còn cô và lão Ngụy bình an trở lại. Cô ta luôn nghĩ mình chỉ cần sống cho qua ngày nhưng không tài nào quên cảnh đó đi được.
Đó chính là nguyên nhân khiến Thư Ly trở thành "Nanh" - là để báo thù.
Đáng tiếc, giờ kẻ thù không thể c.h.ế.t trong tay cô ta được nữa. Dù cô ta cho rằng vong linh mọi người đã được an ủi, nhưng cảm xúc khó chịu trong lòng không thể nào tiêu tan được. Thư Ly đưa t.h.i t.h.ể rải ra khắp sân, sau đó ngồi xuống lề đường bất lực cúi đầu. Tới lúc lão Ngụy lái xe tới nơi, cô ta đã ngồi như thế được hai mươi phút trồi. Ánh đèn trắng trước xe đang bật chiếu thẳng vào cái đầu của người điều khiển rối, khiến lão Ngụy hoảng sợ tới mức hít một hơi sâu. Phải khó lắm anh ấy mới đẩy cửa xe ra được, hai chân hãy còn hơi run. Tới khi nhìn vào phía bên trong, cảnh tượng đáng sợ kia dường như đã ngay lập tức giáng một đòn mạnh vào n.g.ự.c anh ấy. Anh ấy nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên. Nhưng không đợi anh ấy lên tiếng, Thư Ly đã phá vỡ sự im lặng. "Lão Nguy, anh có thấy không? Có người báo thù cho chúng ta. Bốn nhân viên tinh lọc c.h.ế.t thảm kia... Không, tất cả các nhân viên tinh lọc đã phải c.h.ế.t thảm đều được an ủi rồi."
Cô ta bật cười khanh khách, gỡ mũ giáp ra, để lộ gương mặt tái nhợt và gầy gò.
lão Ngụy nhìn cô ta, thầm thở dài: "Cô không thấy quá tàn nhẫn ư?"
"Tàn nhẫn?"
Như thể nghe được chuyện cười nào đó rất thú vị, Thư Ly ngẩng đầu lên, nước mắt cứ thế chảy xuống. "Anh mới vào căn cứ nên chắc còn chưa biết. Những kẻ đó,
chính những kẻ đang nằm bên trong sân ấy, chúng đã g.i.ế.c của chúng ta bao nhiêu người... 451 người đấy. Tôi nhớ hết đấy! Người nhà của tôi, người yêu của tôi, con của tôi đều nằm trong con số lạnh lùng đó đấy! Răng đền răng, đây mới là cách trả thù thỏa mãn nhất! Anh lại thấy tàn nhẫn sao?!"
Ánh mắt lão Ngụy thay đổi, anh ấy cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không biết."
Nguyệt
Thư Ly chưa từng kể về chuyện cũ của mình mà luôn cười híp cả mắt, vì thế nên anh ấy không hề biết những điều đó. Anh ấy chỉ là khách qua đường ở thế giới này, vốn không hề biết những người này đã phải trải qua những chuyện gì. Hai từ "tàn nhẫn" không liên quan tới bản thân anh ấy và không hề thích hợp với những người đã trải qua chuyện như thế. Lão Ngụy khom lưng xuống: "Tôi rất xin lỗi."
Thư Ly khịt mũi, đưa nắm tay lạnh như băng gạt nước mắt đi, khóe miệng kéo lên cao: " Lão Ngụy à, d.a.o không thọc vào người thì sẽ vĩnh viễn không biết thế nào là đau..." Dứt lời, cô ta lại đội mũ giáp, xách cái đầu bên cạnh mình đứng dậy, "Tuy tôi không biết ai đã ra tay, nhưng tôi rất cảm ơn kẻ đó. Thật đấy, tôi biết ơn từ tận đáy lòng. Giờ tôi tới nghĩa trang để báo cho mọi người tin tốt này đâu.
Lão Ngụy ừ một tiếng, nghiêng sang một bên nhường đường. Thư Ly trịnh trọng nâng vật cúng tế kia đi khỏi đó.
Lúc này, Lý Húc vẫn đứng ở cửa mời ló nửa người ra nhìn lão Ngụy: "Giờ thì anh hiểu tại sao tôi không báo tin rồi chứ? Với chúng tôi, với cả căn cứ này, cô ấy là ân nhân."
Dường như để chứng minh lời của ông ta, trong tòa nhà vang lên tiếng cười và bàn tán của một số nhân viên tinh lọc cao cấp. Dù cảnh tượng này trước một đống t.h.i t.h.ể m.á.u me be bét thì làm thế có vẻ kỳ dị, nhưng có lẽ tâm trạng bị đè nén nhiều năm của họ cuối cùng đã được giải tỏa, gương mặt ai nấy đều có vẻ thư thái.
"Trời ơi, vị thần tiên nào hạ phàm cứu vớt chúng sinh thế này?"
"Sướng quá! Lâu rồi ông đây chưa thấy thư thái thế!"
Lý Húc hé cặp mắt hồ ly: "Thấy chưa, tôi nói đúng chứ? Mà anh không định nhân lúc họ đang vui vẻ đi tìm hiểu tình huống à?"
Lão Ngụy lúc này mới tỉnh ra, vội đi bóng gió hỏi mấy người kia đã phát hiện ra cái gì. Theo những gì ông hiểu về Thích Mê thì con nhóc đó ra tay rất gọn gàng, thường không để lại cái gì, nhưng làm gì cũng sợ một lần lỡ như. Lỡ như căn cứ biết người ra tay là cô ấy, tra hỏi sẽ ùn ùn ập tới, thế thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi hỏi dò hết một lượt, lão Ngụy thầm thở phào nhẹ nhõm. Bốn vị nhân viên tinh lọc không phát hiện được điều gì đặc biệt, nhưng họ tìm thấy ở dưới hầm ngầm một con khủng long đồ chơi nhuốm máu. Sau khi được Thích Mê tặng cho món đồ chơi này, Tống Xuân luôn mang theo nó. Cô ta từng tới nơi này nên để mất nó ở đây là chuyện bình thường. Lý Húc là sếp của Tống Xuân cũng đã xác định đây là thứ Tống Xuân
luôn không rời tay, thuận thế đòi lại nó khỏi tay mấy người đó. Vì không có kết quả gì khác, sáu nhân viên này quyết định chuẩn bị trở về báo cáo tình huống cho căn cứ.
Lão Ngụy tìm cớ đi xem xét xung quanh để ở lại một mình. Anh ấy cố chịu đựng cảm giác khó chịu, đeo bao tay vào để kiểm tra t.h.i t.h.ể nam giới có vết ban màu đen nặng nhất, cũng tìm thấy vết kim châm trên áo khoác trắng của hắn. Sau khi móc kim châm ra so sánh sự giống nhau của vết màu thì anh ấy khẳng định được người đàn ông này chính là ngọn nguồn ô nhiễm lớn nhất mà Thích Mê tìm được.
Lão Ngụy lục tìm trong túi của kẻ đó, nhưng không thấy giấy thông hành của. Anh ấy cau mày đứng dậy nhìn xung quanh. Nhờ cái đèn pin cầm tay, anh thấy vài vết màu đỏ loạn xạ trên mặt đất. Theo lý mà nói thì đã ba ngày rồi nên đáng ra m.á.u đã bị gió và không khí chuyển thành màu đen, không thể nào vẫn đỏ tươi như thế được.
Anh ấy theo một vết m.á.u đỏ như thế đi vòng ra sau biệt thự. Những vết màu đỏ tụ lại choán hết cả một mặt tường trắng, kiêu ngạo viết thành mấy chữ rất bắt mắt:
Tranh Phù Thủy
11.02.2079
Lão Ngụy mất tích, cả một đêm không về.
Xe của anh ấy dừng ở cửa căn biệt thự cách căn cứ khoảng hai mươi km, đèn xe còn đang được bật sáng, vòng ra phía sau căn biệt thự còn tìm được một cái đèn pin. Ước chừng là do sắp hết điện, ánh sáng lúc này loé lên nhấp nha nhấp nháy, chiếu thẳng vào mặt bức tường màu trắng sạch sẽ không có chút tỳ vết này.
Diệp Thạch Lục đánh bạo ở bên trong phòng lẫn bên ngoài phòng đều tìm kiếm vài vòng cũng không thu hoạch được gì, đành phải nặng nề nói cho Liêu Dương biết tin tức này.
Liêu Dương sau khi nghe được cả người lảo đảo, vội vàng ôm lấy bụng vịn vào trên ghế sô pha ngồi xuống, cả một đêm không ngủ làm cho sắc mặt của cô ấy vô cùng tiều tụy, sau khi cẩn thận hỏi thăm manh mối, cô ấy quyết định tự mình đi qua đó tìm kiếm một chút.
Nghĩ tới cảnh tượng đó da đầu của Diệp Thạch Lục còn đang muốn nổ tung ra, cũng không dám làm cho người phụ nữ có thai này phải hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra ngăn lại: "Chị dâu đừng nóng vội, em có liều cả cái mạng này cũng nhất định sẽ tìm ra được anh ấy, chị không thể đi tới đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Viện Viện cũng phụ họa nói: "Hay là để tôi đi cho, cô Liêu cứ ở lại chỗ này, tôi sẽ đi tìm trưởng quan Ngụy.”
“Không được, ngồi ở đây tôi cũng rất lo lắng, còn không bằng đi qua đó thử xem.” Liêu Dương kiên trì muốn đi, “Thân thể của tôi tự tôi biết, mọi người yên tâm đi, sẽ không có việc gì.”
“Nhưng mà......”
Hai người còn muốn khuyên nhủ thêm nữa, thì lúc này, cô bé cài chiếc kẹp tóc con trai hình quái thú nhỏ màu lam ở bên cạnh đột nhiên đi tới, nghiêm túc nói: "Cô Liêu cô cứ yên tâm đi, chú Ngụy chắc chắn sẽ không sao đâu."
Tiếng nói trẻ con nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Liêu Dương ngơ ngẩn, lúc trước cô ấy có nghe qua câu chuyện ở bên trong kết giới, biết Diệp Thù Từ là người duy nhất ở trong đó mà vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, hơn nữa hôm qua khi Thạch Thanh Lạc tới đây, cô bé này cũng là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, cho nên có thể cô bé này trời sinh đã có một trực giác rất lợi hại có đúng hay không?
Cô ấy cảm thấy hơi an tâm, ngồi xổm xuống nói với Diệp Thù Từ: "Sao cháu biết chú Ngụy sẽ không sao chứ?”
Diệp Thù Từ hé miệng suy nghĩ một chút, nói không nên lời nguyên do: "Cháu chỉ biết là như vậy thôi ạ.”
Két - -
Cửa phòng ngủ bị kéo ra.
Thích Mê với mái tóc bù xù đi ra, sợ sẽ dọa đến mấy đứa nhỏ nên cô cố ý dùng mấy sợi tóc để che khuất nửa khuôn mặt bên trái, sau khi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người của Liêu Dương: "Trên bầu trời có thêm hai con mắt.”
“Cái gì?”
“Trên bầu trời có thêm hai con mắt.” Cô lặp lại một lần nữa.
Mọi người theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Lão Ngụy đã đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Nói xong, cô nhìn về phía bọn trẻ, dịu dàng nói, “Nhớ mang theo đồ chơi, đeo cặp sách lên lưng đi nhé.”
Đã lâu không được nói chuyện Thích Mê nên đám nhóc con càng thêm ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhẹn đi thu dọn đồ chơi của mình, bỏ vào trong túi sách nhỏ.
Liêu Dương cùng Trịnh Viện Viện liếc mắt nhìn nhau, đại khái đã hiểu được ý tứ của Thích Mê, vì vậy cũng nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Chỉ có Diệp Thạch Lục là không hiểu: “Ai đi rồi? Đây là mọi người đang muốn đi đâu vậy?”
“Đi tới chỗ chúng tôi nên đi.” Liêu Dương vỗ vỗ vai anh ta, sau khi nói một tiếng giữ gìn sức khoẻ, thì cầm lấy chìa khóa đi tới nhà trẻ mượn xe.
Diệp Thạch Lục sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nói cái gì cũng phải đuổi theo bọn họ, anh ta lái xe mang theo mấy người lớn nhỏ bọn họ ra khỏi căn cứ đi thẳng đến căn biệt thự, để tránh cho bọn họ nhìn thấy t.h.i t.h.ể ở trong sân, anh ta còn cố ý dẫn họ đi đường vòng.
“Dừng lại, chính là ở chỗ này.” Thích Mê nhìn ra ngoài cửa sổ hô lớn.
Diệp Thạch Lục dừng xe lại, mở cửa xe.
Mọi người lục tục xuống xe.
Liêu Dương nhìn chữ ở trên bức tường trắng, lập tức hiểu ra: “Đây là chữ ký thường dùng trên các bức tranh mà.”
Trịnh Viện Viện: “Hóa ra phù thủy mà chúng ta muốn tìm, không phải là một người sống, mà chỉ là một chữ ký.”
Diệp Thạch Lục càng nghe càng nhức đầu, anh ta nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy trên bức tường màu trắng sạch sẽ này có cái gì, nhưng tất cả mấy người này đều nghiêm túc nhìn nó như vậy, làm cho anh ta đều có chút hoài nghi hai con mắt của mình đã xảy ra vấn đề.
Đèn pin của lão đại đêm qua cũng rơi ở chỗ này, sẽ không phải là ở trên bức tường này thật sự có thứ huyền diệu gì đó chứ?
Nghĩ như vậy, Diệp Thạch Lục lấy tay mở to hai mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bức tường.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy chữ gì, thì lại nhìn thấy Liêu Dương một người đang sống sờ sờ như vậy đột nhiên biến mất từ trước mắt anh ta.
Diệp Thạch Lục: “...???”
Chỉ là trong nháy mắt, anh ta nhìn thấy Liêu Dương đi lên phía trước lấy tay chạm vào bức tường, trong nháy mắt giống như bị bức tường hút vào, không gian vặn vẹo lại mở ra, một người lớn như vậy thế mà không còn thấy nữa.