Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 274



Tuy rằng cô đã tận lực cố gắng tránh để cành cây khô làm bị thương miệng của thành chủ, nhưng luôn luôn có một vài chỗ thật nhỏ không có chú ý tới bị rách ra, sau khi dọn sạch đám cành cây khô, trong miệng thành chủ toàn bộ đều là máu.

Thích Mê vứt cành khô cuối cùng trong tay, từ trên cao nhìn xuống: “Không ngờ có một ngày anh lại rơi vào tình trạng này.”

Thành chủ nhổ một ngụm m.á.u trên mặt đất, chậm rãi dựa lưng vào chiếc xe lăn: "Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

“Không vội, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi anh.” Thích Mê tìm được một tảng đá coi như bằng phẳng, ngồi lên trên đó, từ góc độ này của cô nhìn lại, vừa vặn có thể nhìn thấy chàng trai mặc bộ quần áo màu đen đang ở bên ngoài khe hở.

Cô nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên ánh mắt chuyển qua con chim loan đang bay giữa không trung.

Nó bay xung quanh một vòng trên bầu trời cao, phóng khoáng tự do đến như vậy.

“Sư phụ, anh có thật lòng từng coi tôi là đồ đệ của anh hay không?” Cô sâu kín mở miệng hỏi.

Giống như đã sớm nghĩ đến cô sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, thành chủ cười khẽ một tiếng, nhìn cô chằm chằm: "Nhóc con, sư phụ đã từng nói với cô, không nên hỏi những câu hỏi bị tình cảm chi phối này, cô là một món vũ khí thượng hạng, không cần có thứ tình cảm không có chút tác dụng này.”

“Có hay không?” Giống như một đứa trẻ cố chấp, cô không cam lòng hỏi lại.

“Không có.”

Thành chủ mỉm cười, trả lời như đinh đóng cột, "Cô chính là thanh đao tốt nhất mà tôi coi trọng, giá trị của cô chính là dùng để cho tôi có thể sai khiến, vì tôi dốc sức làm ra tất cả những gì tôi muốn."

Đôi mắt Thích Mê lóe lên: “Quả nhiên cảm giác của tôi không sai, anh chưa từng coi tôi là con người.”

"Bởi vì cô vốn dĩ không phải là con người." Thành chủ thoáng nghiêng người, tiến đến gần cô hơn một chút, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã nhìn ra, cho dù cô có khoác thêm trên mình bao nhiêu túi da hiền lành lương thiện đi chăng nữa, bản chất thực sự của cô vẫn chính là một con quái vật, một con quái vật g.i.ế.c người không chớp mắt."

Thích Mê cúi đầu cười.

Sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại cô mới ý thức được, thì ra nhiều năm như vậy, người đàn ông mà cô gọi là sư phụ này lại một mực dùng những từ ngữ ác liệt để phá hủy tinh thần của cô, cho dù là hiện tại, anh ta cũng đang cực lực phủ định con người cô.

Sư phụ của cô chỉ coi cô là một thanh đao, là một món vũ khí có thể sẵn sàng chặt đứt đi những bụi gai ngáng đường trên con đường phía trước của anh ta, anh ta không cho phép món vũ khí là cô tồn tại tình cảm ở bên ngoài, lại càng không cho phép thanh đao này ngỗ nghịch lại anh ta, cho nên mới đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô như vậy.

Thích Mê đỏ hốc mắt, "Tôi là một thanh đao, vậy những người đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu cùng với anh, bọn họ là cái gì?”

Thành chủ chậm rãi nhắm mắt lại: "Tôi đã nói với cô rồi, muốn làm chuyện lớn tất nhiên phải có sự hy sinh, những người đó đều là chướng ngại vật trên con đường thành công..."

"Kể cả người yêu của anh?"

“……”

Môi thành chủ giật giật, không hề lên tiếng.

Thích Mê đứng dậy thong thả đứng trước mặt anh, lấy từ trong bao da ở bên hông ra một cái nĩa dùng để xiên bánh ngọt.

"Cô rốt cục vẫn ra tay, giống như tôi đã nói, con người tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t sư phụ của mình như thế này, cô g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, không thể nghi ngờ đây chính là hành động của một con quái vật." Thành chủ biết mình mạng sống khó giữ, cuối cùng còn muốn công kích làm tổn thương tinh thần của cô thêm một lần nữa, những lời nói của anh ta chính là muốn đem tất cả tội lỗi đổ lên trên người của Thích Mê, tất cả những lời nói đó đều đang phủ định thân phận con người của cô.

Thích Mê nhíu mày: “Anh thật sự rất đáng sợ.”

Nếu như không phải cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thì hiện tại có lẽ đã hoàn toàn lưu lạc trở thành một thứ vũ khí chỉ biết g.i.ế.c chóc mà thôi.

Người này không thể để lại được.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, chậm rãi giơ cánh tay trái lên.

Trong phút chốc, phù văn màu đen từ tay trái bay ra, hóa thành một luồng khói nhẹ trực tiếp quấn quanh cổ của thành chủ, như xiềng xích màu đen hung hăng trói buộc lấy anh ta. Cùng lúc đó, những chữ tội xấu xí màu đen cũng được khắc lên trên khuôn mặt của anh ta, nguyên bản khuôn mặt được coi như là xinh đẹp sau khi những phù văn này được khắc lên phụ trợ làm cho khuôn mặt anh ta trở nên dữ tợn như ma quỷ.

Thành chủ trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được: "Không thể nào, cô làm sao có thể cởi bỏ phong ấn này? Không đem con mắt quỷ này an trí ở nơi nó nên ở, phong ấn này không thể nào có thể cởi bỏ được!”

“Bởi vì tôi đã thay đổi nó khi tôi còn ở trong thế giới bức tranh, và nhờ có anh, tôi mới có thể khám phá ra một bí mật kỳ diệu.”

“Bí mật gì?”

Chỉ thấy Thích Mê nhẹ nhàng liếc mắt trái, đôi mắt màu lam bất chợt sáng lên:

“Con mắt này, là của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thành chủ kinh ngạc.

"Cho nên bây giờ anh đã hiểu, vì sao anh lại không thể nào khống chế được con mắt mà anh vẫn luôn mơ ước này, mà tôi thì lại có thể, bởi vì đây vốn là đồ của tôi."

Vừa nói dứt lời, ánh mắt của Thích Mê bất chợt trở nên lạnh lẽo, động tác lưu loát dùng cây nĩa xiên bánh ngọt đ.â.m thẳng vào huyệt thái dương của thành chủ.

Bởi vì đây là đôi mắt của cô, cho nên lúc ở bên trong thế giới bức tranh, mặc dù ý thức của cô bị hỗn loạn cô vẫn có thể áp chế được nó, nhưng mà cô chỉ biết con mắt này là của cô, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không biết gì cả.

Ý thức trở nên mơ hồ, như là đang tìm kiếm một cơ hội sống sót cuối cùng, thành chủ cười đến gần như trở nên điên cuồng: “Là của cô thì thế nào, đây là một con mắt quỷ! Cô chính là một con quỷ, là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả quái vật! Cô vĩnh viễn không phải là con người, vĩnh viễn cũng không thể nào sống ở dưới ánh mặt trời rực rỡ!"

"Không, anh sai rồi, đây là mắt của thần."

Không đợi anh ta hỏi lại, Thích Mê đã đẩy mạnh chiếc nĩa cho đến khi hoàn toàn đ.â.m sâu vào huyệt thái dương của anh ta.

Tiếng cười càn rỡ dừng lại, thành chủ bỗng nhiên toàn thân mất hết sức lực, đầu nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh chiếc xe lăn, không còn tức giận được nữa.

Thích Mê nhìn anh ta, không nhúc nhích.

Đột nhiên đồ án con mắt thần bí bên tay trái của cô đột ngột nóng lên, hiện ra một hố đen vực sâu, phát ra âm thanh cổ xưa giống như từ nơi xa vọng lại.

“Muốn viên tinh hạch kỹ năng này?” Cô hỏi.

Hố đen giống như là đang trả lời cho câu hỏi của cô, mang theo tay trái của cô đi tới phía mi tâm của thành chủ, sau khi từng đợt khói bụi tản ra, từ mi tâm thành chủ chui ra một viên bảo thạch màu lam hơi nhiễm đỏ.

Thích Mê do dự một chút, vẫn tùy ý để cho hố đen nuốt chửng viên tinh hạch này.

Trong thoáng chốc, toàn thân phảng phất giống như bị đao phủ c.h.é.m tới vô cùng đau nhức, nếu như muốn có thể tùy ý sử dụng kỹ năng mới bất cứ lúc nào, nhất định phải giống như quá trình lịch kiếp bình thường, không phải là bị lột mất một tầng da thì cũng chính là muốn hung hăng bẻ gãy tái tạo lại từng đoạn xương cốt, càng không nói đến đây là loại kỹ năng lớn có thể thao túng thời không này.

Cả người cô run rẩy, cắn chặt môi cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng hai chân đã đau đến không còn chút sức lực, âm thanh ngã xuống đất trong không gian yên tĩnh vẫn khiến cho Lãng Dữ cảnh giác.

Lãng Dữ đi vào nhìn lông mày thành chủ, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

“Chị biết rõ là sẽ rất đau mà.” Cậu lo lắng dìu cô đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc dính mồ hôi trên khuôn mặt cô ra phía sau tai.

Thích Mê nhếch khóe miệng, đôi môi xinh đẹp che kín một tầng đỏ sẫm: "Đây là anh ta nợ tôi, vì sao lại không cần.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lại đứng ở trước mặt của thành chủ.

Sau khi xác nhận kỹ năng đã dung nhập vào trong cơ thể, để tránh va chạm với năng lực của mắt tử thần ở bên tay trái, cô liền sử dụng tay phải để thao túng thời không, một giây sau, bốn thời không lập tức tự do du hành ở trên người thành chủ, tiến tới cắn nuốt toàn bộ t.h.i t.h.ể của anh ta vào một thời không không biết tên, hóa thành rác rưởi của thời không, biến mất không còn lại một chút gì.

Cũng cùng nhau chôn vùi đi quá khứ.

Sau khi xử lý xong xuôi, Thích Mê và Lãng Dữ lần lượt đi ra khỏi kết giới.

Vui buồn chỉ trong nháy mắt, cô nhìn những đứa trẻ này, không hiểu sao lại có cảm giác rất an tâm.

Mười đứa nhỏ cùng với hai người đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu đều đứng trước cửa truyền tống chờ đợi hai người bọn họ, thấy Thích Mê đi ra, đám nhóc con lập tức hưng phấn vẫy tay: "Cô Thích nhanh lên một chút, chúng ta phải nhanh chóng làm xong hết nhiệm vụ, thì bọn em có thể sớm một chút có thể nhìn thấy cha mẹ rồi!"

Trong lúc không để ý, những đứa trẻ này đã trở nên dũng cảm, cũng thản nhiên tiếp nhận sự thật này, bọn chúng đại khái cũng biết đây là đang tiến hành một cuộc hành trình mạo hiểm, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải cuối cùng là có thể nhìn thấy được những người thân ngày nhớ đêm mong.

Thích Mê mặt mày cong lên, cũng giơ tay lên: "Hỡi các bạn nhỏ dũng cảm của lớp Đậu Đinh, chúng ta cùng nhau tiếp tục xuất phát đến một cái thế giới tiếp theo đi!"

Nguyệt

“Xuất phát!”

“Go go go!”

Bọn nhóc con tất cả đều giơ lên nắm đ.ấ.m nhỏ, trong lòng tràn đầy sự tự tin.

Bọn họ đưa giấy thông hành cho hai người gác cửa đeo mặt nạ chim loan, lựa chọn thế giới tận thế bên phải phía dưới của đường ngăn cách số chín làm thế giới qua cửa cuối cùng.

Lần này sau khi không có ai quấy rối, mọi người có thể bình yên vô sự cùng nhau tiến vào.

Mười ba người, một người cũng không thiếu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com