Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 273



“Woa! Là thuật xuyên tường, con cũng muốn được làm thử.” Không biết Vu Kiều Kiều từ đâu biết được những thuật ngữ kỳ quái này, thấy Liêu Dương đột nhiên biến mất, lập tức ồn ào bảo Trịnh Viện Viện ôm cô bé đi sờ.

Trịnh Viện Viện do dự một chút, thấy Thích Mê gật gật đầu, mới yên tâm ôm Vu Kiều Kiều lên. Sau khi bàn tay nhỏ bé chạm vào, quả nhiên sau đó cô bé cũng đã biến mất giống như Liêu Dương.

Thấy vậy Diệp Thạch Lục quả thực cảm thấy rất hoài nghi nhân sinh: "Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Nhưng không ai để ý đến anh ta, Trịnh Viện Viện cùng với Thích Mê ôm bọn nhỏ từng đứa từng đứa một đều lần lượt chạm vào hai chữ phù thủy ở trên bức tường, sau khi đám nhóc con đã lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có hai người các cô.

“Cô đi trước đi, tôi sẽ đi theo sau cùng.” Thích Mê ngẩng đầu ra hiệu.

Trịnh Viện Viện ừ một tiếng, đang muốn tiến lên lại bị Diệp Thạch Lục ngăn lại.

Ước chừng là do quá mức khiếp sợ, tóc của anh ta đều bị hai bàn tay của mình nắm cho bù xù rối tung cả lên, hai con mắt chưa bao giờ mở to đến như vậy: "Hai người chờ một chút!”

Thích Mê đưa ánh mắt ra hiệu cho Trịnh Viện Viện, ý bảo cô ấy cứ tiếp tục, sau đó kéo Diệp Thạch Lục qua một bên.

Trịnh Viện Viện chạm vào bức tường rời đi.

“Mười mấy kẻ phá hoại ở đây đều là do tôi g.i.ế.c có đúng hay không?” Thích Mê hỏi anh ta.

Diệp Thạch Lục ngơ ngác: "Đúng vậy, làm sao thế?”

“Vậy đây có được tính là bảo vệ con người, tạo phúc cho muôn dân hay không?”

“Đương nhiên là được tính rồi!”

"Vậy anh cảm thấy lấy loại năng lực bình thường của con người các anh, có thể làm được như vậy hay sao?"

“Cái này......”

Diệp Thạch Lục Nhất nghẹn lời, đầu hình như càng ngày càng choáng váng.

Nguyệt

Thích Mê nói xong thì dừng lại, vẻ mặt thần bí khó lường vỗ vỗ vào lưng của anh ta, "Nhiệm vụ đã hoàn thành xong rồi, chúng tôi cũng nên đi thôi.”

Cô đi tới bên cạnh bức tường chậm rãi giơ tay lên, chỉ còn thiếu một chút nữa là bàn tay của cô có thể chạm tới bức tường, những bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Diệp Thạch Lục ngẩng đầu lên, nghênh đón dáng vẻ mỉm cười nhợt nhạt của Thích Mê, ánh mặt trời chiếu xuống, giống như vì cô mà phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

“Về đáp án của câu hỏi kia, tôi muốn sửa lại một chút.” Cô mỉm cười nói, “Chúng ta sẽ chiến thắng.”

Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Diệp Thạch Lục quay trở lại khoảng thời gian vài ngày trước, thời điểm anh ta đứng gác cùng với Thích Mê ở trong lối thoát hiểm, lúc hai bên giao chiến anh ta đã hỏi cô một vấn đề - - ‘cô cảm thấy chúng ta có thể sẽ thắng được sao?’

Rốt cuộc, đã có thể đón lấy một đáp án tràn ngập hy vọng.

Cô ấy nói, chúng ta sẽ chiến thắng.

Phảng phất như một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, đôi mắt của Diệp Thạch Lục trở nên sáng ngời như ánh sao, anh ta đứng nghiêm chỉnh, nghiêm túc mà lại tự hào kính lễ, lớn tiếng lặp lại nói: "Đúng, chính nghĩa tất thắng, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"

m thanh của chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết vang vọng khắp cả đất trời, chỉ có tiếng nói của một con người nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội.

Trong ánh mắt kiên định của Diệp Thập Lục, Thích Mê rời đi.

*

Trong nháy mắt ngay sau khi cảm giác mất trọng lực qua đi, Thích Mê cảm giác được mình thực sự đang ngồi ở một vị trí cứng rắn.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ĩ dữ dội, tiếng khóc cười, tiếng người náo loạn, tất cả âm thanh rườm rà đều tụ họp lại cùng một chỗ, toàn bộ chui vào trong lỗ tai của cô.

Nhưng mà trong sự ầm ĩ hỗn loạn đó còn có một tiếng nói trầm thấp dịu dàng: “Chúc mừng đã qua cửa.”

Cô hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn lại, chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú kia đang đứng ở bên cạnh cô, đôi mắt như hồng ngọc toát ra vẻ lưu luyến, cẩn thận đến từng li từng tí.

Thích Mê ngồi yên tại chỗ nhìn cậu.

Bị đôi mắt mèo xinh đẹp này nhìn chằm chằm một lát, Lãng Dữ mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt của cô, che giấu giọng nói đang run rẩy của mình, lại nhịn không được liếc trộm nhìn cô một cái.

Thấy cô vẫn còn đang nhìn mình, cậu hơi mất tự nhiên hỏi: "Sao, sao vậy?

“Tất cả chúng tôi đều xuyên vào trong bức tranh này à?” Thích Mê nhìn bức tranh trên bàn giống hệt như bức tranh tạo lập căn cứ lập tức đoán ra được đại khái.

Vị trí chứ ký của bức tranh nằm ở phía dưới góc bên phải, vừa vặn trùng khớp với vị trí ở trên bức tường của căn biệt thự.

Lãng Dữ: "Ừ, đây là thế giới tận thế thứ hai mà mọi người vừa qua cửa, tên là ‘nét vẽ nguệch ngoạc’.”

Hai người vừa trò chuyện vài câu, ba thằng nhóc đã lâu không gặp lập tức chạy tới làm nũng:

“Cô Thích, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi!

“Cô Thích, bọn em rất nhớ cô!”

“Cô Thích!”

Thích Mê mặt mày cong cong, ngồi xổm xuống sờ sờ ba cái đầu nhỏ: "Các em vẫn luôn ở tại chỗ này sao?"

“Vâng, sau khi bọn em cùng với thầy Đỗ Thụy đi qua cái cửa lớn kia, vẫn luôn ở tại chỗ này ạ.”

Thích Mê ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đỗ Thụy, Đỗ Thụy cười nhạt, gật đầu với cô.

Bọn họ tuy rằng thất lạc cùng với phần lớn những người trong nhóm, nhưng không chút phí sức đã có thể trực tiếp đi tới địa điểm qua cửa cuối cùng, cũng coi như là trong họa có phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đỗ Thụy nhìn về phía Trịnh Viện Viện đang ở bên cạnh, không biết cô ấy đã trải qua những gì ở trong bức tranh, sau khi tỉnh lại thì khí thế cả người đều không giống như trước nữa, có nhiều hơn vài phần tự tin rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, xinh đẹp đến mức làm cho người khác không thể nào bỏ qua được.

Anh khẽ nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ấy.

Đúng lúc này, Trịnh Viện Viện bỗng nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm vào nhau, Đỗ Thụy vội vàng quay nghiêng đầu sang phía bên kia, lấy tay che miệng ho nhẹ hai tiếng.

“Đúng rồi thầy Đỗ, cổ họng của thầy còn đau không?” Cô ấy hỏi.

Đỗ Thụy lắc đầu, ý bảo đã không sao.

Trịnh Viện Viện nhíu mày: “Vẫn không thể nói được à?”

Đỗ Thụy gật đầu, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: Kỹ năng.

Ồ.

Kỹ năng của anh ấy thuộc về [ngôn chú], có bản lĩnh [nói ra miệng đều trở thành sự thật], dưới tình huống bình thường anh ấy không thể nói chuyện, chỉ khi nào vào thời điểm muốn phát động kỹ năng mới có thể mở miệng nói chuyện, vả lại không thể dùng

những từ ngữ quá ác độc, nguyền rủa đối phương c.h.ế.t đi hoặc là khiến đối phương bị thương thì sẽ bị cắn trả lại ở trên người của mình, cho nên anh ấy chỉ có thể sử dụng những kỹ năng như là [hôn mê], [trói buộc] các loại mệnh lệnh không gây thương tổn đến mạng sống của người khác mà thôi.

Trịnh Viện Viện như có điều suy nghĩ, cũng vội vàng gọi vật triệu hoán bóng lông đen của mình ra biểu diễn cho anh ấy xem: "Tôi cũng có kỹ năng mới này, anh nhìn xem.”

Tay cô ấy cầm một món đồ chơi nhỏ bằng nhung, trẻ con khoe khoang như muốn được khen ngợi.

Đỗ Thụy tươi cười, gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Rất tuyệt.”

Lão Ngụy vui vẻ ôm lấy vợ mình là Liêu Dương đứng ở một bên quan sát bọn họ, tận mắt nhìn thấy quá trình trao đổi tình cảm của hai người họ, không khỏi cảm thấy toát mồ hôi thay cho bọn họ: "Dựa theo tiến độ này của hai người đó, nói không chừng đợi cho đến lúc tuổi đã xế chiều mới yêu nhau mất thôi.”

“Anh đó.” Liêu Dương giận lẫy lườm anh ấy.

Lão Ngụy nhìn chằm chằm về phía Lãng Dữ, nghĩ đến việc mình sẽ phải lập tức cùng với Liêu Dương rời khỏi trò chơi tận thế này, anh ấy cảm thấy vô cùng lo lắng cho Thích Mê, vì vậy mang theo dáng vẻ uy nghiêm đi qua bên cạnh Lãng Dữ.

“Cậu chính là cái người đàn ông đối xử ân cần lấy lòng với cô em gái nhỏ của tôi sao?” Lão Ngụy khéo léo tránh đi việc đề cập đến thân phận của Lãng Dữ, lại bày ra dáng vẻ của một người anh trai đang ra mặt cho em gái của mình, cố gắng tỏ ra một bộ dáng hung dữ.

Lãng Dữ tất nhiên không hề sợ, cậu dựa người vào chiếc bàn dài, khó hiểu nhíu mày: “Lấy lòng?”

"Thích Mê đã nói với tôi rồi, có một người đàn ông không quen biết vô duyên vô cớ đối xử rất tốt với cô ấy, cậu đây không phải là đang lấy lòng thì là cái gì?"

Đôi mắt màu đỏ như m.á.u hiện lên một tia hiểu rõ, điểm chú ý của Tiểu Lãng Dữ đã hơi lệch lạc, cũng không để ý tới cái gọi là "lấy lòng", mà chỉ nhếch môi mỉm cười, hỏi lại, "Cô ấy nhắc tới tôi với anh à?"

“Ừ.” Lão Ngụy nhìn cậu từ trên xuống dưới, không rõ có gì khiến cho cậu vui vẻ đến vậy, “Cậu thích cô ấy à?”

“Ừm, rất thích.”

Lãng Dữ trả lời không chút do dự.

Lão Ngụy: “Vậy với biểu hiện vừa rồi của cậu, đến tám trăm năm nữa cậu cũng không theo đuổi được cô ấy đâu, con nhóc kia bình thường khi tiêu diệt quái vật thì rất là khôn khéo, nhưng đối với chuyện tình cảm thì căn bản là dốt đặc cán mai.”

Lãng Dữ theo bản năng nhìn về phía Thích Mê: "Ừ, tôi biết.”

Lão Ngụy thuận thế dựa vào bên cạnh cậu, hỏi tiếp: "Vậy cậu định khi nào sẽ thổ lộ?”

“Tôi không muốn thổ lộ.”

“Không muốn thổ lộ?!”

“Ừ, sẽ không nói cho cô ấy biết.” Khóe miệng Lãng Dữ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhưng thấp thoáng lại có thêm vài phần cô đơn, “Cứ duy trì như bây giờ vậy, rất tốt.”

Cái này ngay cả lão Ngụy cũng nghe không hiểu: "Tại sao? Sao cậu lại không muốn nói cho cô ấy biết... chơi trò thầm mến à?!”

“Bởi vì thích một người là một chuyện rất riêng tư, tôi thích cô ấy, tôi tình nguyện ở bên cạnh cô ấy, như vậy đã rất tốt rồi, tôi không dám có yêu cầu gì khác nữa.”

Giống như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Lãng Dữ nói xong lập tức rời đi, để lại một mình lão Ngụy sững sờ tại chỗ.

Anh ấy vô cùng chú ý tới chữ "dám" mà Lãng Dữ nói, không dám có yêu cầu xa vời gì khác nữa? Có gì mà không dám cơ chứ?

Lúc này, cô gái tóc vàng ngồi cách đó không xa nhìn những người này trò chuyện riêng với nhau, hoàn toàn không có ai để ý đến cô ta, lúc này lập tức tức giận gào lên một tiếng: "Mấy người các người, có còn muốn lấy giấy thông hành nữa hay không, sao lại dông dài như vậy chứ." Cô ta lấy ra từ trong chiếc túi nhỏ đem theo bên người của mình một xấp giấy thông hành, hướng về phía của bọn họ quơ quơ một cái.

Lão Ngụy cầm lấy giấy thông hành, cuối cùng trước khi đi còn dặn dò Thích Mê: "Lượng sức mà đi, có chuyện gì thì đừng tự mình xông lên phía trước, nhiều người có kỹ năng như vậy, phải tin tưởng vào những người đồng đội kề vai chiến đấu của mình có biết không?"

“Được. Tôi biết rồi.”

Liêu Dương: "Cô là mẹ đỡ đầu cục cưng của tôi đấy nhé, nhớ trở về sớm một chút.”

“Được ~ Tôi nhất định sẽ về sớm.”

Sau khi phất tay chào tạm biệt hai người, Thích Mê bảo đám người Trịnh Viện Viện chờ cô mười phút, sau đó đi tới bên cạnh Lãng Dữ, nét mặt trong giây lát trở nên nghiêm túc.

"Người đàn ông đó đâu?" Cô hỏi.

Lãng Dữ ngẩng đầu ý chỉ về mảnh phế tích trống rỗng kia, sau khi thoáng vung cây quạt nhỏ Quy Trần, nơi đó lập tức nứt ra một khe hở kết giới.

Cậu vốn định nếu như Thích Mê không hỏi đến, thì sau khi bọn họ tiến vào thế giới tận thế tiếp theo, sẽ để cho Zero đưa thành chủ đi, không ngờ cô vẫn hỏi đến.

Sau khi Thích Mê đi vào, Zero và mấy tên thủ hạ khác liền thức thời rời đi, chỉ còn lại cô và thành chủ ở lại trong kết giới.

Đề phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lãng Dữ vẫn đứng ở bên cạnh khe hở của kết giới, không đi vào quấy rầy hai người bọn họ.

Nhìn chân tay của thành chủ đều bị thời không cắt đứt, trong miệng còn nhét đầy cành cây khô, một đôi mắt phượng tàn nhẫn nhìn chằm chằm về phía mình, Thích Mê cười khẽ một tiếng, đi lên phía trước, tay không giúp anh ta bẻ đi mấy cành cây trong miệng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com