Bọn nhỏ đang vui vẻ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào kích động, ngoài trừ Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đứng cạnh cửa canh giữ thì không có người nào chú ý đến tiếng động nhỏ xíu này.
Trịnh Viện Viện thử đẩy cửa, từ chỗ giao thoa trong khe cửa nhìn chằm chú về phía Thích Mê.
Tay cô cầm đao, mắt không nhúc nhích nhìn về phía trước, giống như nữ tướng quân sẽ phải ra chiến trường.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô ấy lo lắng hỏi.
Thích Mê hơi ghé mắt: “Không có việc gì, hẳn là người họ Khoái tìm tới.”
Hôm nay cô khiến nhà họ biến thánh náo nhiệt như vậy, gia tộc to lớn như thế tất nhiên không nuốt trôi được cục tức này. Bên trong tòa nhà hẻo lánh đều lắp đặt camera, khẳng định quay được khoảnh khắc cô và Trần Bán Tiên cùng nhau đi vào, bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Trịnh Viện Viện ồ một tiếng, ngẫm nghĩ hai giây: “Cô giáo Thích, nhẹ nhàng một chút nhé.”
Nghe thấy vậy, cô ấy nghiêm túc dặn dò.
Thích Mê nghe xong, cười, vội vàng ném đao trong tay phóng lên mặt đất: “Yên tâm đi, lúc đầu xông tới nhà của người ta là do tôi không đúng, tôi sẽ không động thủ.”
Hai người mới nói được tới đây, đại đội gia tộc nhà họ Khoái phái tới đã đến nơi, đứng cách miếu thờ mấy mét. Người đứng đầu là một người phụ nữ mặc sườn xám đen, cỡ bốn mươi năm mươi tuổi, tóc đen môi đỏ trông rất có khí chất.
“Cô là người xông vào sảnh tang của nhà họ Khoái hôm nay đúng không?” Bà ta khoanh tay, dáng vẻ như chuẩn bị cãi nhau.
Thích Mê khẽ vuốt cằm: “Thật có lỗi, tôi ở nơi khác đến, không biết quy tắc của mọi người nên đã mạo muội quấy rầy rồi.”
Nhưng người phụ nữ cũng không nghĩ sẽ nhận lời xin lỗi này, bà ta nâng khăn tay che mũi miệng, vô cùng ghét bỏ nhìn thoáng qua ngôi miếu: “Chỗ này vừa cũ vừa bẩn vừa nhìn đã ảnh hưởng đến cảm xúc, cô ta đã thừa nhận rồi thì mấy người cũng đừng lãng phí thời gian nữa, quản gia, ra tay đi.”
“Vâng, thưa phu nhân!”
Vừa dứt lời, đám người làm nâng tay chân giơ vũ khí lao đến.
Thích Mê lập tức dùng mũi chân móc cây đao trên mặt đất rồi đá lên không trung, sau đó tiêu sái bắt lấy. Động tác này của cô trông vô cùng đơn giản, nhưng kỳ thật rất có chuyên môn, thứ nhất nói cho bọn họ rằng trong tay cô có đao, thứ hai cũng phô bày ra mình là người luyện võ, những tên thuộc hạ này muốn lại bắt người, trong lòng đều phải cân nhắc một chút.
Thích Mê: “Hôm nay xông vào sảnh tang của mọi người là tôi không đúng, nhưng tôi không lấy đi bất kỳ thứ gì của nhà các người, không phá hư đồ vật nhà các người, sau này tôi cũng sẽ không đến đó nữa… Các người còn muốn thế nào nữa?”
Người phụ nữ hừ lạnh, liếc cô một cái: “Chút chuyện nhỏ này, gia chủ nhà họ Khoái chúng tôi rộng lượng lắm không so đo với con nhóc như cô, thế nhưng là người ngoài thì ngàn vạn lần không nên đụng vào cô con dâu do thần linh của nhà chúng tôi định đoạt, sau khi tiếp xúc với cô, hiện tại A Loan đang đau bụng khó chịu, gia chủ xem màn hình giám sát rất tức giận, ra lệnh phải mang cô về, đánh c.h.ế.t trước mặt thần linh mới được!”
Nói xong, bà ta vung tay, một lần nữa ra lệnh đám thuộc hạ động thủ.
Đám thuộc hạ nháy mắt với nhau, giơ đao búa lên tấn công.
Chỉ thấy đôi mắt Thích Mê khẽ chớp, cầm đao trong tay đi đến chính giữa đám côn đồ, thoát khỏi bọn chúng không tốn chút sức nào, bắt giặc bắt vua trước, cô kề đao bên cổ người phụ nữ.
Người phụ nữ cảm nhận được hơi mát lạnh mới hồi phục tinh thần lại, hoảng hốt đến độ thét lên chói tai, tiếng la lọt vào tai của mọi người trong miếu.
Không lâu sau, bên cổng truyền đến tiếng bọn nhỏ và những người lớn bàn tán ồn ào.
Thích Mê quét mắt nhìn cửa lớn đang phát ra tiếng đập thình thình, cười khẩy: “Nhà họ Khoái cái người đúng thật là giỏi tống tiền người khác, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô gái kia, bây giờ cô ấy đau bụng các người đến đây trách tôi, bộ tôi là rắn độc à, đụng một chút, cô ấy liền đau bụng?”
“Tôi, tôi không biết, gia chủ đã ra mệnh lệnh này, tôi không có cách nào chỉ có thể làm theo!” Người phụ nữ bị dọa đến toàn thân phát run, “Cô gái hãy bớt giận, chớ có không để ý lại làm tôi bị thương, như vầy đi, tôi, tôi sẽ quay về hỏi lại, cô có thể thả tôi ra trước được không?”
Tròng mắt Thích Mê nhìn chằm chằm bà ta hai giây, một tay để đao xuống rồi đẩy bà ta ra.
Người phụ nữ bị dọa đến run chân, sau khi liên tục nói cảm ơn thì nhanh chóng để quản gia đỡ lấy bà ta trở về. Đám tay chân nhìn dáng vẻ Thích Mê lạnh mặt, tự biết đánh không lại, không muốn bỏ lại cái mạng nhỏ ở nơi này cũng lập tức tranh thủ thời gian đi theo hai người dẫn đầu mà rời đi.
“Sao, bị tôi chạm vào liền đau bụng?” Thích Mê càng nghĩ càng thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ nếu mình là nam, có khi họ sẽ hoài nghi cô và cô gái kia đang cấu kết với nhau cũng nên.
Cô thu đao, rút gậy gỗ mở cửa miếu ra.
Trần Bán Tiên như pháo b.ắ.n ra ngoài, ánh sáng nơi đây quá tối, anh ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy cái bóng di chuyển ở xa xa: “Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?”
“Người nhà họ Khoái đến bắt anh, nhưng tôi đã ngăn lại giúp anh.” Thích Mê bắt đầu trêu ghẹo.
Trần Bán Tiên thế mà tin là thật, lập tức nghiêm túc cầm tay của cô: “Nữ hiệp, trượng nghĩa!”
Thích Mê cười khẽ, rút tay về.
Chuyện này tới đột ngột lại đi qua quá vội vàng, mọi người chỉ xem nó là một việc nhỏ xen giữa, sau khi hỏi han xong thì đều nhao nhao trở về vị trí cũ, ấn nút mở máy, tiếp tục xem phim.
Sau khi ai vào chỗ nấy, Thích Mê cũng ngồi trở lại bậc thang, vừa quay đầu, cô đã phát hiện Khoái Lương vẫn còn đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phương xa.
Vừa rồi vì để ý đến tâm trạng của Khoái Lương nên cô mới chịu đựng một đống lời phiền nhiễu của người nhà họ Khoái. Và cũng vì Khoái Lương nên cô mới đẩy Trần Bán Tiên ra làm lá chắn, mặc dù Khoái Lương là người bị trục xuất khỏi gia tộc nhưng dù sao cậu ta cũng họ Khoái, tất nhiên sẽ không thích nghe một đám người chỉ trỏ gia tộc của mình.
Thích Mê cầm đao, như tiếp tục chặt gỗ không có việc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Không lâu sau, Khoái Lương chậm rãi mở miệng hỏi: “Nhà họ Khoái không đến tìm lão Trần đúng không? Trước đây anh ta vẫn ăn nhờ ở đậu nhưng cho tới bây giờ nhà họ Khoái cũng ai tới tìm, cô nghĩ người ta không biết anh ta tới ăn chực sao, chỉ là người ta rộng lượng, không so đo thôi.” Nói xong, cậu ta cúi đầu nhìn chăm chú về phía Thích Mê, “Nhà họ Khoái đến vì cô, đúng chứ?”
Đã tới nước này, Thích Mê cũng không tiếp tục giấu giếm nữa, ừ một tiếng.
“Vì sao nhà họ Khoái tìm cô?”
“Bởi vì tôi đụng vào nàng dâu do thần linh nhà bọn họ định đoạt, hiện tại cô gái kia đau bụng, nhà họ Khoái nói là do tôi làm.”
Sau khi Khoái Lương nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên, lý do hoang đường như thế chỉ có thể do nhà họ Khoái làm ra.”
Thích Mê liếc nhìn nét mặt của cậu ta, cũng không nói tiếp.
Cô không lên tiếng Khoái Lương cũng không nói gì, hai người im lặng, Khoái Lương thở dài, quay người trở về miếu thờ.
Thích Mê đứng dậy đóng cửa lại, tất cả lại khôi phục như thường.
*
Một bên khác, người phụ nữ mang theo đám thuộc hạ không làm nên chuyện trở về khiến cho ông chủ giận tím mặt.
Ông chủ gia tộc tên là Khoái Vị Thiên, tuy đã già nua nhưng tinh thần minh mẫn, mặc một bộ đồ màu đen sang trọng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay vịn gậy, dù không mở mắt ra, nhưng con ngươi hơi động đậy dưới mi mắt tựa như đang chuẩn xác khoét trên thân mỗi người.
Người phụ nữ, quản gia cùng đám tay chân quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Nguyệt
“Để các người làm chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, không biết gia tộc họ Khoái nhà tôi nuôi các người để làm cái gì.” Bởi vì lớn tuổi, Khoái Vị Thiên đã hơi hụt hơi, câu nói này đều do dắt cuống họng mà phát ra, tức đến mức liên tục gõ gậy lên mặt đất.
Người phụ nữ tên Khoái Trân Châu, thuộc một nhánh của nhà họ Khoái, địa vị rất thấp, vốn đinh nhân cơ hội này để tăng một chút địa vị, không ngờ chuyện lại biến thành lấy giỏ trúc múc nước.
Bà ta quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái liên tiếp: “Thật xin lỗi ông chủ, tôi thật xin lỗi nhà họ Khoái, tôi là đồ bỏ đi, tôi là đồ vô dụng!”
“Đủ rồi! Ồn ào quá!” Khoái Vị Thiên lại dùng gậy gõ xuống.
Khoái Trân Châu lập tức im bặt, duy trì tư thế dập đầu một cử động cũng không dám.
Trong lúc yên tĩnh, một người đàn ông trung niên mặc áo vest gõ nhẹ cửa hai lần, một mạnh một nhẹ vô cùng quy tắc.
Lúc này, Khoái Vị Thiên chậm rãi ung dung mở mắt, đôi mắt sắc bén nhìn: “Cô ta thế nào?”
Người đàn ông trung niên là bác sĩ gia đình trong gia tộc, tên là Khoái Bác, sau khi nghe ông chủ tra hỏi, tiến lên quỳ gối trả lời: “Thưa ông chủ, cô A Loan không sao, chỉ là bị đầy bụng bình thường, có lẽ là do bị ngã xuống từ cửa sổ lúc ăn cơm nên bụng khó chịu, không có gì đáng ngại.”
“Không có gì đáng ngại?”
“…”
Nghe thấy giọng điệu của Khoái Vị Thiên có chút không đúng, bác sĩ cũng vội vàng cúi xuống dập đầu.
Khoái Vị Thiên: “Lúc đó cô ta đã tiếp xúc với người khác họ, đây mà gọi là không có gì đáng ngại sao? Lỡ như thần linh cho rằng cô ta không trong sạch, không chấp nhận cuộc hôn nhân này thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, gia tộc nhà họ Khoái chúng ta bị rơi vào tay đám ngoại tộc thì tương lai sẽ như thế nào!?”
“Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để đưa con nhóc đáng c.h.ế.t kia trở về, trói tới trước mặt thần linh rồi đánh chết, để trút giận cho thần linh!” Khoái Trân Châu thừa cơ lớn tiếng bày tỏ lòng trung thành.
Khoái Vị Thiên chưa hề nói được hay là không được, chỉ nhìn chằm chằm bà ta mấy giây, đột nhiên như trong lòng bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, ông ta run rẩy chống gậy đứng dậy.
“Đi với tôi đến trước mặt thần linh bốc một quẻ, xem xem đến cùng thần linh muốn xử trí kẻ ngoại tộc kia như thế nào.”
“Vâng.”
Khoái Trân Châu và bác sĩ tranh thủ thời gian đứng dậy, duy trì khoảng cách nhất định với Khoái Vị Thiên, đi tới phòng đặt tượng thần trong điện thờ các thần linh.
Phía ngoài phòng thắp sáng một hàng đèn lồng, phía dưới đèn lồng là hai lư hương, dựa theo quy tắc của nhà họ Khoái, ở ngoài cửa phải thắp ba nén hương cho thần linh sau đó mới được tiến vào, ở cửa sẽ có người canh hương, đợi đến khi hương sắp tàn, anh ta sẽ kéo chuông nhắc nhở, người bên trong phải lập tức ra ngoài.
Muốn vào lại, phải thắp ba nén hương.
Ba người đi vào phòng, Khoái Vị Thiên đi trước, Khoái Trân Châu và Khoái Bác quỳ gối hai bên trái phải, tiến hành cầu xin thần linh xem bói.
Tượng thần nhà họ Khoái là nhân vật tôn nghiêm ôn hoà, toàn thân làm bằng vàng, hai tay giơ lên đỉnh đầu làm thành hình bông hoa, mắt rũ xuống mang theo mấy phần chiếu cố từ bi.
Ở hai bên trái phải tượng thần luôn phải được thắp sáng mười tám ngọn đèn, ánh sáng cùng màu hoàng kim va chạm tạo thành ánh sáng óng ánh, càng lộ vẻ linh thiêng không thể xâm phạm.
Đây là hoá thân của vị thần đã vào nhà, Chủ Thần ở cung điện dưới lòng đất.
Nghe nói tổ tiên nhà họ Khoái đã phát hiện vị Chủ Thần này, sau đó xây dựng cung điện cho ngài, tạo ra Kim Thân cho ngài, mời ngài vào trong nhà.
Chỉ thấy Khoái Vị Thiên cung kính đặt gậy trước mặt ngài, cầm mai rùa lắc năm lần, sau đó trải Thiên can địa chỉ cùng Bát quái lên mặt đất, mang xương rắn bên trong đổ lên bên trên.