Bên trên xương rắn dùng chu sa màu đỏ viết mấy ký tự kỳ quái.
Khoái Vị Thiên nhìn thoáng qua, biểu cảm mất tự nhiên nhíu mày lại, sau đó ông ta thu hồi lại mấy mảnh xương rắn, rồi lại bốc một quẻ.
Hai quẻ giống nhau, đây là ý trời, nếu muốn bốc lần thứ ba không khác gì bất kính với thần linh, Khoái Vị Thiên thu hồi ống thẻ, chống gậy đứng dậy, ra ngoài mới dám truyền đạt lại ý của thần linh.
“Thần linh từ bi, nói là không so đo với kẻ ngoại tộc kia, chuyện này xem như đã qua.”
Khoái Trân Châu và Khoái Bác liếc nhau một cái, thuận theo cúi đầu: “Vâng.”
*
Điền trang nhà họ Khoái, sau khi rời phòng thờ.
Cốc cốc, cổng truyền đến hai tiếng gõ, ngay sau đó, một cô gái búi tóc xinh xắn đẩy cửa vào.
Khuôn mặt thoạt nhìn chưa trưởng thành nhưng giữa lông mày lại mang theo chút dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh.
“Tiểu Vân, cậu đến rồi!” Khoái A Loan nằm ở trên giường trông thấy người tới, vội vàng ngồi dậy.
Tiểu Vân là con gái chi thứ nhà họ Khoái, tuổi tác bằng với Khoái A Loan, chỉ vì lúc kết hôn không được thần linh định đoạt, đành phải ở lại nhà chính rồi gả cho một tên ngốc của nhà họ, mặc dù hành động tự do hơn Khoái A Loan một chút, nhưng ánh sáng trong hai con ngươi đã không còn.
Thấy Khoái A Loan phí sức ngồi dậy, Tiểu Vân vội vàng bước nhanh đến bên giường, đè cô ấy xuống: “Nghe nói bụng của cậu đau, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không sao, chỉ bị đầy hơi mà thôi.” Khoái A Loan cười cười, tự nhiên kéo tay Tiểu Vân.
Ngón tay của cô ấy mảnh khảnh, làn da trắng nõn trong suốt, thật không quá lời khi nói đây là đôi bàn tay thon thả xinh đẹp, so với đôi tay thô ráp do làm việc lúc trước khi tới nhà chính càng thấy chênh lệch rõ ràng, cho nên Tiểu Vân luôn vừa yêu lại vừa hận vận mệnh của mình.
Yêu cảm giác không phải lo cuộc sống cơm ăn áo mặc, không còn phải phát sầu với việc làm thức ăn, mở mắt ra liền có tiền để tiêu xài.
Hận cảm giác không có cách nào để thoát khỏi lao tù, không được tự do vui cười, ngày nào cũng phải sống cẩn thận từng li từng tí.
Tuy nhiên, nhìn thấy bên hông và mắt cá chân của Khoái A Loan quấn vải đỏ, cô ấy đột nhiên trở nên bình thường, lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao hiện giờ cô ấy cũng không khổ sở như cô gái này.
Mỗi tháng mẹ chồng sẽ cầm thước dây tới đo đạc eo của Khoái A Loan, nếu lớn hơn lập tức sẽ thêm một tầng vải đỏ, từ sinh nhật tuổi 15 đến ngày xuất giá một mực kéo dài đến năm 85 tuổi, cứ diễn ra như thế.
Tiểu Vân nhìn thấy cô nàng ngày càng gầy gò, hơi sợ hãi nhưng cũng cảm thấy may mắn vì thần linh không chọn cô ấy.
“Ngày thường không phải cậu đều ngoan ngoãn ăn cơm ư, vì sao tôi nghe nói hôm nay cậu lại bị té ra ngoài cửa sổ?” Cô ấy cầm lấy bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ của Khoái A Loan.
Khoái A Loan ngượng ngùng cười cười: “Lúc ăn cơm mở cửa sổ, tôi nhìn thấy có con bướm bay qua bị mắc kẹt vào mạng nhện, thấy cánh nó bay nhảy vô cùng đáng thương nên muốn giúp nó một tay. Thế nhưng tôi quá ngu ngốc, không cứu được con bướm, còn mình thì ngã văng ra ngoài.
“Đồ ngốc này, cậu còn muốn giúp con bướm nữa chứ.” Tiểu Vân hơi giận, “Không ngã bị thương là may mắn lắm rồi.”
Khoái A Loan nhếch môi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn xuyên thấu thứ gì đó qua cửa sổ đang đóng chặt.
“Cậu biết không Tiểu Vân, hôm nay tôi gặp được một cô gái, hẳn là người khác họ đến đưa tiền mừng. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xám trắng, cách ăn mặc bình thường nhưng lại trông rất đẹp.”
Tiểu Vân trừng mắt nhìn: “Người khác họ bị lạc đường sao?”
“Không biết, chắc là vậy.” Nói xong, Khoái A Loan chống tay lên giường chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng lên, “Cô ấy lợi hại lắm, nhảy lên một cái đã cứu được con bướm kia, bỏ vào tay của tôi.”
Tiểu Vân vẫn chưa hiểu được ý của A Loan, căn phòng thấp bé, ngoại trừ Khoái A Loan bị vải đỏ quấn lấy, bất cứ người nào nhảy lên đều có thể chạm tay vào mái hiên,
không rõ cứu được con bướm có gì lợi hại. Nhưng lòng nghĩ lại mà miệng nói thì chẳng khác gì vô tình đ.â.m trúng chuyện thương tâm của người ta, Tiểu Vân mỉm cười, thuận theo lời nói: “Ừm, lợi hại thật.”
Không nghĩ tới Khoái A Loan càng nói càng phấn khởi, có chút hưng phấn không giải thích được, trong mắt lóe lên tia sáng chưa từng thấy.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như vậy, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến cho tôi có một cảm giác ngưỡng mộ, giống như trên người cô ấy phát ra ánh sáng, mang đến một loại cảm giác… rất dễ chịu rất thoải mái.”
Nhớ lại lúc mới gặp, khóe môi Khoái A Loan nở nụ cười.
Trong trí nhớ của cô ấy, cô gái kia dịu dàng đỡ cô ấy dậy, lại vô cùng tốt bụng giúp cô ấy cứu con bướm, còn mang con bướm đặt vào tay cô ấy, đầu ngón tay đảo qua lòng bàn tay của cô ấy, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp, đây là cảm giác mà cô ấy chưa từng trải qua.
Cô ấy cũng muốn trở thành người như cô gái kia, đứng dưới ánh đèn lồng nhưng không thể che đậy được hào quang quanh người.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Khoái A Loan, Tiểu Vân bất đắc dĩ vươn tay chọc cô ấy một cái, lúc này mới khiến cô ấy thu lại suy nghĩ.
“Chẳng trách ông chủ không cho người cùng họ Khoái tiếp xúc với người khác, cậu đó, hồn phách bị người kia cướp đi rồi đúng không?” Tiểu Vân cố ý xụ mặt sẵng giọng, “May mắn người kia là con gái, nếu là đàn ông, chỉ sợ thần linh chê trái tim cậu không thuần khiết.”
“Thần linh thần linh lại là thần linh, thứ không nhìn thấy cũng không sờ vào được kia, có gì để nói chứ.” Đại khái khi đã nghe quá nhiều lý do về thần linh, hiện tại Khoái A Loan nghe xong, lòng lập tức sinh ra cảm giác bực bội từ trước đến nay chưa từng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trước kia cô ấy từng nghe nói qua, sau khi người mang trọng trách Thiên Hôn đủ mười tám tuổi xuất giá sẽ được đưa đến cung điện dưới lòng đất trong điền trang nhà họ Khoái, nơi đó là nơi ở chính của thần linh, sau khi tân nương được đưa đến tế đàn sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Nếu có con, người nhà họ Khoái sẽ phái người đến cung điện thăm hỏi, đợi đến khi đứa con được một tháng tuổi sẽ gõ chiêng để đưa đứa con của thần linh đến điền trang nhà họ Khoái để nuôi nấng, còn tân nương Thiên Hôn chỉ có thể cô đơn bầu bạn với thần linh cho đến chết.
Sắc mặt Tiểu Vân biến đổi, vội vàng che miệng của cô ấy lại: “Đứa nhỏ này ăn trúng cái gì vậy, dám nói lời phản nghịch ở nhà chính như thế.”
Nhưng cuối cùng đã chậm một bước, bịch một tiếng, thiếu chủ Khoái Vị Hàng mới mười tuổi nghe lén ở góc tường đạp cửa ra.
“Khoái A Loan cô giỏi lắm, dám ở đây nói xấu người cha thần linh của tôi, tôi đây sẽ đi nói với ông chủ!”
Con của thần linh luôn luôn là chủ nhà, đừng nhìn Khoái Vị Hàng chỉ mới mười tuổi thôi mà coi thường, hiện tại địa vị của cậu bé này đang ngang hàng với Khoái Vị Thiên, được gia tộc họ Khoái vô cùng cưng chiều, muốn gì được nấy, là một đứa trẻ ngỗ ngược chỉ ăn mềm không chịu ăn cứng.
Khoái A Loan và Tiểu Vân bị dọa trắng bệch gương mặt, vội vội vàng vàng quỳ xuống mặt đất.
Bởi vì thân phận cao nên trong nhà họ Khoái không có người nào dám phản bác lại cậu bé, nhìn thấy cậu bé như nhìn thấy ông chủ.
Rất nhanh, toàn bộ nhà chính đã nghe được tin tức này ——
Tân nương được thần linh định đoạt dám bất kính.
Nguyệt
Trong chốc lát, nhà họ Khoái sôi trào huyên náo đến gà bay chó chạy, hai thiếu nữ vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, bị người khác kéo một đường đến trước mặt thần linh.
Do trở ngại của quy tắc nam nữ thụ thụ bất tương thân, lần này hình phạt của Khoái A Loan và Tiểu Vân do một người phụ nữ có địa vị lớn hơn chủ trì, người phụ nữ trừng mắt, quỳ gối trước tượng thần bói toán cho hai cô gái gan to bằng trời này, hỏi thăm thần linh muốn trừng phạt như thế nào.
Sau hai lần bốc quẻ, Khoái A Loan bị phạt ba mươi roi, Tiểu Vân thì bị rút móng, mười ngón tay không sót ngón nào.
Chỉ thấy bà lão vung tay, mấy người đàn ông cầm cây gỗ cùng kìm sắt lập tức nghe lệnh.
Trong chốc lát, tiếng gào thét thê lương của hai thiếu nữ vang khắp phòng.
*
Một bên khác, mười giờ tối.
Thích Mê cuối cùng cũng làm xong mấy tấm ván gỗ lót lưng trước khi bọn nhỏ đi ngủ, lớp Đậu Đinh và cả bốn đứa bé của chị Lê đều chen chúc ngủ chung trên chiếc giường làm từ gỗ thông sạch sẽ.
Trần Bán Tiên đứng bên giường, sắp xếp từng chiếc giày mà bọn nhỏ cởi ra trước khi lên giường, mũi giày không được chạm vào giường, sẽ phạm vào quy tắc [Giày chạm vào, quỷ lên giường].
Thích Mê và Trịnh Viện Viện vừa leo lên giường, nghe xong điều đó cũng ngoan ngoãn làm theo, sắp xếp giày, mũi giày không chạm giường.
Hai người nằm đối diện với bảng quy tắc thường ngày mà Trần Bán Tiên dán trong miếu, lít nha lít nhít một đống chữ lớn, sau khi cẩn thận đọc qua, họ mới phát hiện chỗ c.h.ế.t tiệt này ngay cả đi ngủ cũng có một đống quy tắc phiền phức.
[Ăn không nói ngủ không nói, ban đêm nằm ở trên giường không được nói chuyện, chuyện hoang đường càng không được.]
[Nửa đêm không được uống nước hoặc ăn cơm, đi tiểu đêm nhất định phải đập đầu ba lần bên giường mới có thể đứng dậy.]
[Nếu như nhiều người ngủ cùng phòng, lúc ngủ hai người không được mặt đối mặt, chỉ có thể nằm thẳng hoặc đưa lưng về phía đối phương.]
.....
Vân vân và mây mây, sau khi Thích Mê đọc qua loa, trong lòng tự nhủ cùng lắm thì ngày mai làm thêm mấy cái người giấy, cho nên một đêm này, bên tai cô thỉnh thoảng sẽ vang lên nhắc nhở [Sức bền của bạn -1], sáng sớm khi cô tỉnh dậy, phát hiện sức bền của mình chỉ còn 85.
Cô đứng dậy sờ lần lượt, không khá hơn bao nhiêu, cơ bản đều đã rớt xuống hơn 80, Vương Tiểu Hổ đi ngủ vừa nghiến răng vừa đánh rắm trực tiếp rớt xuống 75 HP.
Sợ ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi, Thích Mê đi ra khỏi miếu thờ,
Hoàn cảnh trước mắt vẫn tối tăm u ám như trước đây, trên dưới đều là đất vàng hoang vu, còn không bằng thế giới tận thế đêm vùng cực.
Chỉ chốc lát sau, chị Lê dậy sớm đi ra ngoài chào buổi sáng với cô, sau đó dẫn con gái lớn Phán Quân Khứ đi làm công việc thêu dệt, mấy phút sau Khoái Lương miệng còn ngậm nửa bắp ngô còn dư ngày hôm qua đi làm người giấy.
Tựa hồ sợ Thích Mê không cho anh ta chơi điện thoại di động, Trần Bán Tiên một mực thuyết phục cô không cần gấp gáp, buổi sáng anh ta sẽ dẫn bọn họ đi làm người giấy, buổi chiều sẽ giúp cô đi nghe ngóng chuyện giấy thông hành.
Thích Mê không muốn để mấy đứa trẻ làm người giấy nhưng HP càng lúc càng thấp nên bọn họ phải tranh thủ thời gian. Sau khi sắp xếp cho bọn nhỏ xong, ba vị giáo viên chuẩn bị đưa mười mấy bạn nhỏ lớp Đậu Đinh theo để kiếm HP, nhìn thấy trong sân còn ba đứa nhỏ chưa lớn lắm, Trịnh Viện Viện lo lắng hỏi: “Để bọn nhỏ ở chỗ này có sao không?”
Trần Bán Tiên trả lời: “Không sao đâu, chị Lê ngày nào cũng để ba đứa nhóc ở chỗ này, giữa trưa luôn quay về ăn cơm.”
Trịnh Viện Viện ồ một tiếng, dặn dò ba đứa trẻ ở lại nếu đói bụng thì vào ăn khoai lang và khoai tây hầm, sau đó yên tâm rời đi.
Không biết có phải do cố ý xây dựng hay không, nhà máy làm người giấy và công xưởng thêu được xây đối diện nhau, một bên màu trắng một bên màu đỏ, hai món đồ quan trọng nhất chốn này đều có mặt ở đây.
Theo đề nghị của Trần Bán Tiên, đám Thích Mê muốn cùng nhau làm người giấy nên tự đăng ký ngày sinh tháng đẻ tại cửa ra vào, cầm bảng hiệu công việc tiến vào nhà máy.