Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 291



Cô ném người đàn ông ra xa, lực mạnh đến nỗi anh ta lăn lộn trên mặt đất xong mới miễn cưỡng đứng dậy được.

Thích Mê tiến lên liếc nhìn anh ta bằng nửa con mắt: “Nghe đây, bây giờ anh lập tức quay về báo với lão gia chủ việc của anh đã hoàn thành, không được phép nói thêm lời nào nữa, hiểu chưa?”

“Bây giờ?” Người đàn ông lúng túng nhìn sang Tiểu Vân. “Nhanh quá không vậy?”

Thích Mê khoanh tay: "Chê nhanh quá hả, sợ lão gia chủ nói anh yếu sao? Vậy tôi đánh anh một trận rồi hẵng đi được không?”

“Không, không cần phiền phức thế! Tôi đi ngay mà!”

Người đàn ông hoảng loạn chạy trốn.

Lúc này Thích Mê tựa như nghĩ tới gì đó, gọi ngược anh ta lại: "Chờ chút, tôi đưa anh ra ngoài.”

Bước chân của người đàn ông khựng lại, dưới sự theo dõi của đôi mắt sắc bén phía sau, anh ta chỉ cho cô công tắc thải khói, cũng như cách kích hoạt cánh cửa địa cung, coi như nhờ phúc của anh, Thích Mê đã biết cách ngày mai nên rời đi thế nào.

Đi được nửa cầu thang xoắn ốc, cách mặt đất gần chục mét, cô bám vào lan can nhảy xuống, rơi từ phần eo tượng thần thẳng xuống tới chân.

Nhẹ nhàng thanh thoát, không chút thương tổn.

Lãng Dữ nhìn Tiểu Vân nằm trên mặt đất, hỏi: “Cần nói cô ấy biết không?”

“Ngày mai hẵng nói, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi.”

Thích Mê đi tới, cúi người cài hai cúc áo trên n.g.ự.c Tiểu Vân, nhẹ nhàng lấy khăn voan đỏ trên đầu đắp lên người cô ấy, nhìn khuôn mặt có chút trẻ con của Tiểu Vân, cô chợt nhận ra đây cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi, song vì búi tóc từ sớm nên đã tạo cho cô ấy vẻ trưởng thành không hợp lý.

Cô lại trầm ngâm nhìn đôi mắt pho tượng thần, xoay người ngồi xuống cầu thang, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lãng Dữ cởi chiếc áo gió đen ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô.

*

Sáng hôm sau, phía trên sực vang đến động tĩnh.

Khoái Vị Thiên lão gia chủ nhà họ Khoái dẫn một nhóm nam nữ, già trẻ vào để bái tế thần linh, Tiểu Vân mơ hồ tỉnh lại nghe thấy tiếng động bất ngờ ngồi bật dậy, lặng lẽ lùi về phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cả nhóm nam, nữ già trẻ bước tự bước về vị trí quỳ xuống vái lạy, không thèm nhìn cô ấy một cái, như thể cô ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mệnh nên chẳng còn ích lợi gì nữa.

Nghi lễ bái thần bắt đầu, hai hậu bối ném tờ giấy màu vàng có phù văn dùng để cúng thần vào chiếc vạc phía trước.

Ngay sau đó, trong vạc đột nhiên nổi lên một đợt gió nhỏ, những tờ giấy vàng bên trong phấp phới vài vòng. Hai người phụ trách đốt lửa nhìn nhau, đang do dự có nên thưa trình hay không, lại thấy mấy tờ giấy màu vàng trong vạc đã nằm yên trở lại, hai người họ mới thở phào, lẳng lặng ném nến lửa vào.

Chiếc vạc bỗng nhiên bừng sáng, mùi hương nồng nàn vương vấn trong địa cung rộng lớn với những câu tụng chú trầm bổng của mọi người.

Trong kết giới, Thích Mê cầm ba tờ giấy thông hành vừa tìm thấy, nhíu chặt mày.

Nguyệt

Đặt trong đống giấy màu vàng này hiển nhiên bị đốt rồi, không biết là của ai, nhưng chắc chắn là của người nhà họ Khoái.

Cô nhìn những người đang thành kính niệm chú, quan sát biểu cảm từng người, bước tới chạm vào tay từng người một, và bất ngờ tìm thấy một cô gái [Người thời nay] trong đám đông, tức thì kéo cô ấy vào kết giới.

Người chơi tận thế vốn đã khác với con người vì kỹ năng trên người họ, dùng kỹ năng thăm dò một chút là biết ngay.

Cô gái nhìn thấy Thích Mê và Lãng Dữ bèn giật mình, kinh ngạc trong hai giây mới phản ứng lại, có lẽ đoán được thân phận của bọn họ, cô gái rụt tay về: “Người chơi tận thế?”

Thích Mê ừ một tiếng, đưa ba tờ giấy thông hành ra, hỏi ngay: “Sao lại muốn đốt vậy?”

Cô gái im lặng hai giây, sau đó tẻ nhạt nhếch môi: “Bởi vì vô dụng rồi, giữ lại làm chi?” Nói xong, cô ấy giơ ngón tay lên chỉ vào búi tóc trên đầu, đây là đặc điểm của người người phụ nữ đã lập gia đình.

“Thiết kế trò chơi lần này quá ẩu, chỉ có cầu nguyện thần linh mới tìm được giấy thông hành, nhưng muốn quỳ lạy tượng thần này thì bắt buộc phải trở thành thành viên của nhà họ Khoái, nên không còn cách nào khác, tôi chỉ đành lựa chọn thế này…”

Cô gái thở dài, nhìn bức tượng to lớn lạnh lẽo trước mặt, nhẹ giọng: “Thật ra mục đích ban đầu của tôi rất rõ ràng, nhưng vì lấy được giấy thông hành, tôi tưởng tôi gả đi rồi xin được giấy thông hành sẽ rời đi... nhưng dần dần tôi phát hiện, tôi... tôi không rời đi được nữa, càng ngày tôi càng quen với nơi này, thậm chí càng ngày càng sợ phải rời khỏi đây, mỗi lần nhìn thấy thứ ấy tôi sẽ xoắn xuýt vô cùng, tôi biết tôi phải đi tôi nên đi, nhưng tôi không dám.”

Thích Mê nghi hoặc: “Không dám?”

“Đúng vậy, không dám, tôi cảm giác như có một đôi mắt... Không, có hàng trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thể đi, cũng không dám rời đi.” Cô gái nói càng sắc mặt càng khó coi, hai tay ôm chặt ngực, bộ dạng như sắp nghẹt thở vậy, sau khi hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại.

Cô ấy nói tiếp: “Nhưng may mắn thay, cuộc sống ở đây khá tốt, không cần bận rộn với công việc, không cần lo tiết kiệm tiền, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn, mua bất cứ thứ gì mình muốn mỗi ngày, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận được… Cho nên, giữ thứ này ở bên cạnh chỉ làm cho tôi đau khổ, vậy tại sao không nhân cơ hội này đốt nó đi, tôi có thể yên tâm ở lại nơi đây.”

“Nhưng thứ mà mấy người ăn vốn dĩ không phải dành cho người ăn.” Thích Mê nói với cô gái về việc thức ăn bị biến thành côn trùng.

Nhưng như chạm vào nội tâm của cô gái, cô ấy đột nhiên trở nên hung dữ: “Không thể nào! Đây là thức ăn được tổ tiên ban tặng, là thức ăn thần linh ban xuống! Làm sao có vấn đề được?!” Cô ấy hoàn toàn không tin những gì Thích Mê nối, tức khắc chộp lấy giấy thông hành, vòng qua đám đông đang quỳ trước mặt rồi bỏ tờ giấy vào vạc.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com