Ba tờ giấy thông hành dường như lạc lõng trong ngọn lửa sáng rực.
“Vui lòng mở kết giới!” Cô gái nghiêm túc cầu xin.
Lãng Dữ khẽ nhíu mày, đầu ngón tay hơi nâng lên, giây tiếp theo, ngọn lửa như một con dã thú hung hãn cắn nuốt ba tờ giấy.
Thích Mê nhìn cô gái quay đi, biết cô ấy đã hoàn toàn trở thành thành viên nhà họ Khoái nên cũng không nói thêm gì. Cô chỉ hơi tiếc nuối, giấy thông hành đối với người chơi tận thế chính là chìa khóa để quay về nhà, một màn trò chơi chỉ có một lần lấy được, nếu hết rồi, thì cả đời chẳng còn cách nào trở lại.
Mà những người này có thể đốt chìa khóa để về nhà, chắc họ đã bị bùa chú mê hoặc khủng khiếp lắm.
Kết giới tan biến, cô gái trở lại trạng thái ban đầu, chắp tay quỳ lạy các vị thần.
Mọi người đều chỉ cúi đầu thì thầm, chẳng ai để ý rằng cô ấy đã biến mất trong tích tắc, thần linh không nhìn thấy, mà con người cũng chẳng nhìn được.
Bức tượng thần thực sự quá lớn, nó che phủ rất nhiều thứ, ví dụ như đôi mắt, hoặc suy nghĩ...
Mặc dù cô gái đã từng nói chỉ có người nhà họ Khoái mới có thể xin được giấy thông hành, nhưng Thích Mê vẫn luôn tự nhủ phải thử bằng mọi cách, cô chờ đámngười nhà Khoái rời đi rồi quỳ xuống đệm, chắp tay và thành kính cầu nguyện thần linh.
Lãng Dữ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.
Vài phút sau, Thích Mê đứng dậy, xoa xoa đầu gối vì quỳ mà đau nhức: "Không được rồi, chẳng có xíu phản ứng nào cả."
Về chuyện đó thì Tiểu Vân và cô gái đều đồng thanh trả lời: "Cô đâu phải người nhà họ Khoái, dĩ nhiên không có phản ứng rồi."
Thích Mê liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận chẳng còn ai khác bèn kể chuyện đã xảy ra tối hôm qua cho Tiểu Vân.
Tiểu Vân nghe được gia chủ nhà họ Khoái thực sự cử người trong nhà đến làm chuyện như thế với mình thì bờ môi cũng trắng bệch như tờ giấy, vô thức vòng tay ôm lấy bản thân, cơ thể còn co rúm hơn nữa.
Cảm giác yếu đuối và bất lực hiện rõ mồn một, quả thực khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.
Nguyệt
"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, cô ở lại đây rất nguy hiểm, chắc chắn đêm nay cô vẫn còn phải..." Thích Mê tạm ngừng, không giải thích nữa mà chỉ hỏi: "Cô muốn đi cùng chúng tôi không?"
Tiểu Vân khẽ d.a.o động, rồi bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt thoáng vui vẻ rồi lại trở nên cô đơn.
"Cảm ơn lòng tốt của cô, tôi không thể đi được." Tiểu Vân cúi thấp đầu: "Cha mẹ của tôi đều ở nhà họ Khoái, gia chủ sẽ thường xuyên cử người đến địa cung để theo dõi tôi, nếu như tôi đi thì cuộc sống của cha mẹ tôi ở nhà họ Khoái sẽ rất khổ sở."
Thích Mê biết rõ đã chẳng thể khuyên can nên cô chỉ lặp lại câu hỏi: "Cô chắc chắn chưa?"
Tiểu Vân gật đầu, khẽ đáp: "Ừ."
"Vậy thì cho cô mượn thứ này để tự vệ nhé." Thích Mê rút con d.a.o dắt bên hông rồi đưa cho Tiểu Vân, sau đó chỉ vào khoảng trống dưới chân bức tượng thần, nói với cô ấy: "Chúng tôi đi rồi thì về sau cô cứ ngủ ở đó, chỗ đó sẽ tránh hấp thụ nhiều khói, cô tự bảo vệ bản thân thật tốt nhé."
Tiểu Vân vươn tay nhận lấy, cúi đầu kính cẩn cảm ơn cô.
Lúc bọn họ đã bước đến cầu thang xoắn ốc, cô ấy chợt lên tiếng gọi Thích Mê lại: "Chờ đã, nếu như cô nhìn thấy A Loan thì có thể chăm sóc cô ấy thay tôi được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê quay đầu lại.
"Xin lỗi, tôi lừa cô thôi, thực ra tôi không hề g.i.ế.c A Loan..." Tiểu Vân chau mày bảo.
"Ừ, tôi biết rồi."
Tiểu Vân thoáng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cô biết ư?"
Thích Mê khẽ nhếch môi: "Ừ, tay của cô rất sạch sẽ, không có vết máu."
Tiểu Vân vô thức nhìn đôi tay của mình, chẳng hiểu sao cô ấy chợt im lặng hồi lâu, rồi nói: "Nhưng mà tôi vẫn còn giận cô ấy, trước khi tôi kịp nguôi giận thì cô ấy đã c.h.ế.t trong trái tim tôi rồi, hơn nữa, cô ấy còn là người bạn thân nhất của tôi, hai năm nay cô ấy đều bị nhốt trong phòng, sức khỏe vẫn luôn suy yếu, tôi cũng chẳng biết nếu rời khỏi nhà họ Khoái thì cô ấy có sống được hay không."
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ để ý cô ấy thay cô."
"Cảm ơn."
Tiểu Vân ôm con d.a.o vào lòng, cúi gập người hành lễ với Thích Mê và Lãng Dữ.
Cả hai đã làm theo chỉ dẫn của người đàn ông đêm qua, thuận lợi rời khỏi địa cung.
Song rời khỏi địa cung rồi nhưng bọn họ vẫn còn cảm thấy ngột ngạt, mặt đất chẳng thể phá vỡ thứ sức nặng đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ngoài mùi đất ra thì còn có mùi ẩm mốc. Thích Mê vừa đi vừa móc tờ giấy trong túi ra, xoa xoa rồi đưa lên mũi ngửi, vẫn mang theo mùi giấy cháy khét như cũ.
"Chị có một phỏng đoán..." Dứt lời, cô đứng thẳng lên, tay kẹp tờ giấy bước đến gần Lãng Dữ: "Em ngửi thử xem."
Lãng Dữ giật mình, trông cậu có vẻ hơi ngại ngùng nhưng vẫn cúi đầu ngửi.
"Ừ, ba tờ giấy thông hành ban nãy cũng thế, mùi giấy cháy khét rất nồng, hình như không phải bị lây nhiễm." Cô lại cẩn thận chà xát tờ giấy bằng đầu ngón tay: "Nhưng tôi có cảm giác xúc cảm rất khác nhau."
"Để tôi xem thử."
Lãng Dữ nhận lấy tờ giấy rồi nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó triệu hồi cấp dưới Zero.
Zero bước ra từ Vết nứt thời không, thấy Thích Mê mỉm cười chào mình bèn tức thì quên mất phải hành lễ với chánh án, chỉ ngơ ngác vẫy tay.
Lãng Dữ cũng chẳng để ý các nghi thức xã giao ấy, cậu đặt tờ giấy vào tay Zero: "Cô hãy kiểm tra và xác thực xem món đồ này có phải là đồ thật hay do một vị thần nào đó làm đồ giả rồi tung tin hay không."
"Được."
Mặt khác, Khoái A Loan đã chạy khỏi cổng vòm.
Suốt một ngày một đêm qua, cô ấy đã đi lạc rất nhiều con đường ở điền trang nhà họ Khoái, cô ấy biết rõ hơn hai năm nay mình chưa từng vận động nên có lẽ bị suy dinh dưỡng rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị thương, cứ chạy vài mét thì đều phải nghỉ ngơi chốc lát, may mà điền trang có nhiều vị trí để ẩn nấp, vả lại cô ấy còn đang mặc quần áo của Tiểu Vân nên trời tối thì rất khó bị phát hiện.