Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 318



Thích Mê hơi nhướng mày, cười lên một cách tinh nghịch: “Chánh án đang trách chị không cho em danh phận sao?”

“Thật sự không có chuyện đó.” Cậu hít một hơi thật sâu, đứng lên: “Thật sự mà nói thì hiện tại em cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ vậy, mối liên kết giữa em với chị vẫn không bị đứt đoạn, em cảm thấy đây đã là phần thưởng to lớn nhất mà ông trời đã ban cho em rồi.”

Vừa nói cậu vừa hơi cong môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp phản chiếu đôi mắt mèo kia: “Chỉ đáng tiếc là định lực của em không đủ, em vẫn nên bình tĩnh lại đã.”

Cậu bước ngang qua, Thích Mê kéo ống tay áo của cậu lại.

Tình yêu của Lãng Dữ vừa dịu dàng vừa sâu đậm nhưng cũng rất kiềm chế, làm sao cô lại không cảm nhận được chứ.

“Lãng Dữ à, em có tin con người có hai lớp ký ức khác nhau không?” Cô nhìn vào đôi mắt của cậu: “Một lớp là ký ức sâu xa ở trong đầu, lớp còn lại là ký ức trên cơ thể. Cũng giống như chị vậy, mặc dù trong đầu chị không có ký ức về em nhưng cơ thể chị thì thật sự nhớ rất kỹ về em. Đại khái thì đây cũng là lý do kể từ lần đầu tiên gặp em thì chị cũng không quá đề phòng em… Bởi vì cơ thể chị nhớ được nên chị cũng không bài xích em.”

Động tác của Lãng Dữ hơi dừng lại, trong khoảnh khắc ánh mắt của cậu trở nên mềm mại như nước.

Dường như xiềng xích vẫn luôn trói buộc đã xuất hiện vết nứt, những cảm xúc tôn thờ từ tận đáy lòng đang lớn dần một cách không thể kiểm soát.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô như bị ma xui quỷ khiến.

Còn cô cũng đang áp khuôn mặt mình vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.

Cũng giống y hệt như năm đó, trên đài cung phụng cao cao, dưới ánh đèn lồng, đáy lòng nở hoa trong nháy mắt.

Yết hầu của Lãng Dữ chuyển động lên xuống, viền mắt đã trở nên đỏ bừng.

Lông mày và khóe môi của Thích Mê cong cong: “Vì vậy Lãng Dữ à, em có thể dũng cảm hơn với chị.”

Dường như nhận được sự cho phép của thần linh, xiềng xích ở đáy lòng bị phá hủy một cách hoàn toàn trong nháy mắt, Lãng Dữ ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, không chừa một chút khoảng trống nào.

Sau một trăm năm xa cách nhau, cuối cùng cậu cũng có thể chính miệng nói ra tình cảm chôn giấu trong đáy lòng mình với cô: “Em rất nhớ chị… Rất nhớ rất nhớ chị.”

“Ừm, chị biết.” Thích Mê thân mật gối đầu lên bờ vai cậu, cơ thể cô cũng chấp nhận cái ôm này một cách dễ dàng, thật sự giống như cô đã nói, cô đã từng thích người thiếu niên này đến mức nào.

Chỉ có điều bọn họ đều đã đợi cái ôm này từ rất lâu rồi.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Lãng Dự mặc trang phục theo yêu cầu đặc biệt của Thích Mê, thay đổi chiếc áo sơ mi màu đen hơi thiếu sức sống bằng chiếc áo sơ mi trắng ngoan ngoãn, dáng người cao ráo, bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, rất ra dáng một chàng trai trẻ thuộc tầng lớp quý tộc.

Đặc biệt, để che đi đôi mắt đỏ khác với người bình thường, cậu còn cố ý đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, chỉ cần đứng ở đó là tự nhiên mang theo khí chất nhã nhặn và cấm dục.

Thích Mê cũng hiếm khi diện áo sơ mi trắng và váy trắng, cô chỉ đơn giản thoa son môi là có thể khiến khuôn mặt vốn đã quyến rũ của mình càng trở nên lộng lẫy.

Hai người bọn họ đi đến bệnh viện.

Khi vừa tới cửa, bọn họ đã nhìn thấy lão Ngụy cực kỳ phấn khởi vẫy tay với cô, nhưng khi nhìn thấy Lãng Dữ cũng ở đó thì cánh tay đang giơ cao của anh ấy trở nên cứng ngắc và mất tự nhiên.

Lão Ngụy đăm chiêu liếc nhìn cậu một cái: “Cô nhóc à, tại sao cậu ấy lại ở đây?”

“Tôi chưa từng nói với anh à? Hiện tại cậu ấy đang sống cùng với tôi, có phải không Chánh án?” Thích Mê giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nháy mắt với Lãng Dữ.

Lãng Dữ cười cười, gật đầu: “Đúng vậy, đã được mấy tháng rồi.”

Lão Ngụy: ???

Trong khi lão Ngụy há hốc mồm vì kinh ngạc thì Thích Mê lấy từ trong túi xách ra một bao lì xì đỏ rồi đưa cho anh ấy một cách kín đáo: “Đây xem như là người nhà của tôi nên chỉ có thể đưa một bao lì xì thôi, chị Liêu Dương đâu rồi? Đứa trẻ đã chào đời chưa?”

Lão Ngụy vẫn còn bị sốc khi nhận bao lì xì. Lúc trước anh ấy vẫn còn trêu ghẹo cặp đôi này chỉ có thể là tình yêu tuổi xế chiều, thật không ngờ tiến độ của hai người này lại lao vùn vụt như tên lửa.

Anh ấy ngơ ngác chỉ vào bên trong bệnh viện: “Vẫn chưa sinh đâu, vào cửa rẽ phải rồi đi thẳng đến cuối đường là tới.”

Thích Mê đi vào bệnh viện.

Lãng Dữ nhấc chân vừa muốn đuổi theo thì bị lão Ngụy giơ tay ngăn lại: “Thằng nhóc nhà cậu không ra bài theo lẽ thường nha. Lúc trước cậu còn nói sẽ không tỏ tình mà, tại sao bây giờ lại ở chung với nhau rồi, hơn nữa lại còn hơn mấy tháng rồi?”

Lãng Dữ đẩy mắt kính, cười khẽ: “Vốn dĩ không định nói cho chị ấy biết, nhưng lúc lên đường quay về thế giới thực thì chị ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta, vì vậy…” Nói xong, cậu nhún vai một cái, ý nói bản thân cũng không có cách nào kiểm soát được.

Nguyệt

Lần này lão Ngụy gần như hiểu được một cách rõ ràng, anh ấy chậm rãi thở ra: “Vậy thì được rồi, nếu như cô nhóc đó đã chấp nhận cậu rồi thì cậu nhất định phải đối xử với cô ấy cho thật tốt biết không?”

“Không cần anh phải nói, tôi nhất định sẽ làm được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau khi nói xong, Lãng Dữ ngẩng cao đầu bước đi, hai tay đút vào túi bước thẳng vào bệnh viện.

Lão Ngụy vừa nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo không đáng tin cậy của cậu thì không khỏi bĩu môi. Nhưng khi nghĩ lại, anh ấy lại cảm thấy khí thế khi Thích Mê đứng ở bên cạnh cậu cũng không thua kém gì, xem ra hai người này thật sự là một cặp đôi hoàn hảo, phàm là biến thành người khác thì cũng sẽ không có được khí thế cân bằng lẫn nhau như vậy.

“Duyên phận thật sự quá thần kỳ…” Lão Ngụy thở dài nói.

Sau nửa tiếng đồng hồ, đứa trẻ cũng chào đời, hai mẹ con đều bình an.

Khi Thích Mê bồng đứa trẻ bước ra khỏi phòng sinh thì y tá vẫn luôn khen ngợi rằng cô thật can đảm, nhìn thấy nhiều m.á.u như vậy nhưng lại không sợ hãi chút nào, cô cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

“Lão Ngụy, anh đã đặt tên cho đứa trẻ chưa?” Cô hỏi.

Lão Ngụy cười đến mức khuôn mặt giống như sắp nở hoa, dường như vết sẹo trên mặt cũng không còn dữ tợn như xưa, toàn bộ khuôn mặt đều mang theo sự yêu thương dịu dàng nhìn cô con gái bé bỏng đang nằm trong nôi, anh ấy nói: “Tên khai sinh vẫn

chưa nghĩ ra nhưng tên mụ thì tôi và Liêu Dương đã nghĩ kỹ rồi… Con bé tên là Tiểu Xuân.”

“Tiểu Xuân à?” Thích Mê nhỏ giọng thì thầm. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tống Xuân cột tóc đuôi ngựa cao cao, những ký ức rời rạc trong đầu là dáng vẻ khắp cơ thể cô ta toàn là máu, đang nằm trên bàn giải phẫu.

Thời điểm bọn họ rời đi thế giới trong tranh thì Tống Xuân còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của căn cứ, nghe nói cô ta chỉ còn lại một hơi thở, cũng không biết hiện tại cô ta ra sao rồi. Hơn nữa thế giới vẽ nguệch ngoạc cũng không giống thế giới tận thế khác, nếu như phù thủy không bằng lòng đưa bọn họ vào bức tranh thì bọn họ sẽ không thể biết được tất cả những chuyện đã xảy ra trong bức tranh.

Lão Ngụy khẽ cười: “Tiểu Xuân này chào đời một cách khỏe mạnh như vậy, hi vọng Tiểu Xuân kia cũng có thể được bình an vô sự.”

Thích Mê biết xưa nay Lão Ngụy vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa, nếu như là lúc trước thì cô nhất định sẽ khuyên anh ấy đừng mê tín một cách quá mức như vậy, anh ấy chỉ là khách qua đường của thế giới đó mà thôi… Nhưng hiện tại khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì cô lại cảm thấy việc bảo vệ một tia hi vọng trong lòng như vậy cũng không có gì là không tốt cả.

“Ừm, cô ấy sẽ được bình an.”

*

Ở phía bên kia, trong thế giới vẽ nguệch ngoạc, ả phù thủy lại vẽ bức tranh một lần nữa.

Những người ngồi ở bàn đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, trong đó có một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc màu đỏ tươi như lửa cháy, nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của cô ấy có những chiếc vảy màu xanh lam nhạt.

Sau khi lấy được giấy thông hành từ Lãng Dữ thì Ngu San một thân một mình băng qua thế giới tận thế ngày vùng cực, cuối cùng đi vào trong bức tranh.

Chỉ cần qua ải thế giới vẽ nguệch ngoạc này là cô ấy có thể quay trở về hiện thực.

Ở trong tầng hai của hầm ngầm thuộc Bệnh viện trung tâm, phòng bệnh số 101.

Khi y tá vừa mới rời đi thì cô gái nằm trên chiếc giường sát bên cạnh cầm một món đồ chơi hình khủng long nhỏ lên và bước tới, ánh mắt tràn đầy mong chờ: “Xin chào, tôi tên là Tống Xuân, cô tên gì vậy?”

Ngu San quay đầu, ánh mắt hơi dừng lại. Cô ấy nhìn thấy toàn thân của cô gái trẻ này đều là vết thương, ngoại trừ gương mặt ra thì toàn bộ phần cổ, vai và cánh tay đều lộ ra rất nhiều vết sẹo lồi dữ tợn.

Dường như sự khiếp sợ của Ngu San quá rõ ràng nên Tống Xuân nhìn theo ánh mắt của cô ấy, sau đó cô ta nhếch miệng cười một cái, đôi mắt sáng sủa và chân thành: “Cô đừng sợ, lão đại nói đây là huân chương của nhân viên tinh lọc như tôi, nó cũng giống như con khủng long nhỏ này vậy, tất cả đều là quà tặng!” Nói xong, cô ta lại hỏi lại một lần nữa: “Tôi tên là Tống Xuân, cô tên là gì vậy?”

Ngu San nói: “Tôi tên là Ngu San.”

Tống Xuân mừng rỡ: “Vậy tôi có thể gọi cô là Tiểu Ngư không?”

“Được chứ.”

Trong khi hai người bọn họ đang trò chuyện thì đột nhiên cửa sắt vang lên tiếng động, Tống Xuân sợ hãi, vội vàng chạy đến chiếc giường sát bên cạnh ngồi xuống.

Ngay lập tức, một y tá tóc vàng mắt xanh đẩy cửa bước vào, Ngu San vừa liếc mắt nhìn là đã nhận ra cô ấy: “Eva sao?”

Eva sửng sốt, sau khi nhìn kỹ lại thì cô ấy ngay lập tức thốt lên một cách kinh ngạc: “Oh my god! San, tại sao cô lại trở thành như thế này?”

Lúc trước khi rời khỏi thế giới tận thế đêm vùng cực thì cô ấy đi rất vội vàng nên chưa từng nhìn thấy kỹ năng biến thành nhân ngư của Ngu San, hiện tại vừa nhìn thấy thì cô ấy chỉ có thể thốt lên mấy tiếng ‘ôi trời đất ơi’ mà thôi.

Sau khi hai người bọn họ trò chuyện xong thì mới biết được rằng thực ra Eva đã có thể rời khỏi Tận thế tổng hợp. Nhưng khi nghe nói rằng đã có người phát hiện ra thần điện trong truyền thuyết ở thế giới xác sống nên cô ấy tiến vào trò chơi một lần nữa để thử vận may. Dựa theo đường đi của lần trước thì cô ấy chỉ có thể qua ải thế giới tận thế vẽ nguệch ngoạc ở chính giữa để có thể đến góc dưới bên phải của lưới chín ô vuông.

“Nhưng thế giới tận thế này hơi phiền phức, thật sự không biết nhóm Thích Mê đã qua ải như thế nào.” Sau khi đỡ Tống Xuân nằm xuống xong thì Eva đưa tay ra khẽ vuốt ve lên cơ thể cô ta, dùng kỹ năng Liệu Dũ* để chẩn đoán bệnh cho cô ta.

*Liệu Dũ: chẩn đoán và chữa trị hết bệnh hoàn toàn.

Ngu San trợn tròn mắt nhìn sang: “Thích Mê cũng đã đến thế giới này sao?”

“Ừ, lần trước sau khi qua ải thế giới tận thế đêm vùng cực thì cô ấy đã chọn thế giới ở chính giữa này.” Eva gật đầu rồi ngẩng đầu chỉ vào con khủng long nhỏ trên tay Tống Xuân: “Tôi nhớ rất rõ về con khủng long nhỏ này, đó là đồ chơi của thằng nhóc ngốc kia.”

Tống Xuân vừa nghe thấy bọn họ nhắc tới bạn tốt của mình thì cũng cười khanh khách xen vào: “Đây là món quà mà Tiểu Thất tặng cho tôi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com