Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 319



“Nhìn xem, người cô ta nói là Tiểu Thích.” Eva nhướn mày.

Khi cô ấy đến thì cô ấy đã có sự chêch lệch về thời gian với Thích Mê, lớp Đậu Đinh vừa mới bước vào thế giới xác sống thì Eva cũng vừa mới bước vào thế giới tận thế này. Bởi vì có năng lực chữa khỏi nên cô ấy chủ động nhận lời mời làm y tá của bệnh viện, sau đó khi kiểm tra thông tin trên máy vi tính, trong lúc vô tình Eva đã mở ra bước ảnh Thích Mê nợ tiền bệnh viện, Eva còn cười nhạo cô một trận.

Nhưng cũng may là bởi vì cô ấy đã đến đây nên phần tim phổi đã bị phá hủy của Tống Xuân mới có thể phát triển lại một lần nữa.

Chỉ e rằng đến Thích Mê cũng không ngờ rằng chỉ bằng một món đồ chơi để dỗ dành trẻ con mà cô đã để lại, và với mối quan hệ xa xăm này thật sự khiến cho bọn họ tập trung lại ở đây, cũng có thể cứu được một mạng của Tống Xuân.

Eva bước tới và đưa tay về phía Ngu San: “San, nếu Mê có thể vượt qua thế giới tận thế này thì chúng ta cũng phải cố gắng lên.”

Ngu San siết c.h.ặ.t t.a.y Eva, khẽ cười: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

----

Giờ ăn cơm trưa, lớp Đậu Đinh.

Thích Mê bê cơm đi vòng xung quanh những bé cưng nho nhỏ, chỉ cần trông thấy một bé nhấc tay cô sẽ lập tức thêm một chút cơm trắng vào khay cơm nhỏ của bé.

Trong lúc rảnh rỗi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lãng Dữ toàn thân quần áo màu đen vẫn đứng yên ở nơi đó, đeo kính gọng vàng. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, khí chất toàn thân cậu dường như lại trở nên dịu dàng hơn đôi chút.

“Cô Thích ơi, cô đang yêu đương với anh trai kia có phải ko ạ?” Diệp Thù Thi – cô bé con vô cùng nhạy cảm với chuyện bát quái nâng đầu nhỏ lên hỏi. Đám trẻ con xung quanh đều đang im lặng ăn cơm, một câu hỏi nho nhỏ này của bé đã đủ sức thu hút sự chú ý của các bé khác.

Thích Mê đảo mắt một vòng quanh đám đậu đinh nho nhỏ này, khóe miệng không thể khống chế nổi khẽ cong lên: “Rõ ràng lắm à?”

“Đâu chỉ rõ ràng thôi ạ…” Triệu Nhất Triết nhai cơm, nét mặt u oán: “Anh trai kia ngày nào cũng tới, anh ấy không cần đi làm sao?”

Bành Di Thần nghển cổ, không khỏi bắt đầu lo lắng hộ cô: “Anh ấy không đi làm thì với chút tiền lương này của cô Thích, sao có thể ăn cơm no được?’

Vương Tiểu Hổ: “Các cậu quên cô Thích là nữ chiến binh rồi hả? Cô ấy lợi hai như thế chắc chắn còn có nhiệm vụ bí mật trong người, nói không chừng cô còn đang

cất giữ kho báu nào nữa đó, một viên bảo thạch trong tay cô đổi được một xe đùi gà đó nha!”

Thích Mê: “...”

Rất tiếc, cô không có.

Thích Mê mím môi suy ngẫm, đang nghĩ xem mình phải giải thích với đám bé con này như thế nào thì Diệp Thù Thi đã trả lời giúp cô: “Cậu thì biết cái gì, chỉ nhìn cách ăn mặc của anh trai kia đã biết anh ấy là kẻ có tiền rồi. Mẹ tớ nói thứ kẻ có tiền có nhiều nhất chính là thời gian, mỗi ngày không cần đi làm chỉ việc trông coi người phụ nữ của mình thôi. Cái này gọi là... gọi là... gọi là gì nhỉ?”

Nói đến đây, bé quay đầu tìm chị em song sinh Diệp Thù Từ của mình.

Diệp Thù Từ đang vùi đầu nhai cơm, không ngẩng lên nhưng vẫn đáp lại: “Cái đó gọi là yêu đương não tàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dáng vẻ bé cưng tựa như biến thành một người lớn lo lắng khôn nguôi, chững chạc đàng hoàng phán: “Đúng, là yêu đương não tàn!”

Thích Mê câm nín, nâng tay gõ lên mặt bàn của Diệp Thù Thi: “Quên quy định rồi à? Ăn không nói ngủ không nói, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Diệp Thù Thi nghe lời vâng một tiếng, nghiêm túc ăn cơm.

Lúc này, Ngô Mộc Thần ăn xong cơm, mang theo khay ăn để lên mặt xe đẩy lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Đáng thương quá, thôi em sẽ không kể chuyện cậu của em lần trước ra nữa đâu. Một cơ hội tốt như thế mà không biết nắm chắc, thật chẳng có tiền đồ.”

Rõ ràng cậu nhóc đang học theo ngữ điệu của người lớn, miệng nhỏ than thở giống như đau lòng lắm cơ.

Nguyệt

Vừa lúc này Đỗ Thụy bước vào trong, nghe được Ngô Mộc Thần đang chê bai mình giữa lớp học, không nói không rằng nhẹ gõ xuống cái đầu nhỏ của cậu bé.

Ngô Mộc Thần đút tay trong túi, ngẩng đầu lên: “Hừ, cháu mặc kệ cậu.”

Đỗ Thụy: “...”

Cậu cũng không cần cháu quan tâm.

Anh nhìn bóng dáng thẳng tắp đứng bên ngoài của Lãng Dữ, đẩy mắt kính, lòng cũng vô cùng tò mò không biết hai người này đã làm gì mà tiến triển tình cảm lại nhanh như thế được.

*

Sau khi ăn cơm xong, Thích Mê nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, nhân cơ hội có thời gian rảnh rỗi chạy vội ra ngoài.

Nhanh đến độ camera cũng chỉ thu được một tàn ảnh.

Cô tươi cười xán lạn, kể lại cho Lãng Dữ nghe: “Các bé con lớp chị đều bảo em là đồ yêu đương não tàn đấy, gần đây em chịu khó tới đây quá.”

“Ừ, em nghe thấy rồi.” Lãng Dữ cúi đầu đẩy mắt kính: “Em thấy bên cơ quan không có việc nên muốn đến gặp chị một lát, nếu chị thấy phiền thì em có thể...”

“Ôi, chị đâu có ngại phiền.” Thích Mê cắt ngang lời, mỉm cười khoác tay cậu, ngả đầu lên vai cậu: “Trong thế giới hòa bình thế này, sau khi bận rộn công việc xong chị không đi yêu đương thì có thể làm cái gì nữa đây?”

Lãng Dữ khẽ bật cười, thuận thế ôm cô vào lòng: “Nhưng hôm nay em đến đây vì có chuyện thật, không phải chị rất quan tâm hiện trạng của thế giới xác sống à, em đã nghe được đôi chút đấy.”

“Họ thế nào rồi?”

Lãng Dữ: “Trước mắt thì tình hình cũng không tệ lắm, bọn họ đã khai thông mặt đất chuyển lên trên sinh hoạt. Sau khi Khoái Vị Thiên c.h.ế.t vì bệnh tật thì toàn bộ gia tộc nhà họ Khoái bắt đầu trở nên hỗn loạn, thế nhưng mấy hôm trước Khoái A Loan đã lên tiếp nhận vị trí gia chủ này.”

Thích Mê thầm vui mừng: “Cô ấy?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com