Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 39



Oành - một tiếng vang nhỏ, dây leo bị đứt rơi vào bên trong đống xi măng cách đó không xa, dần dần khô héo.

Thích Mê tiến lên cầm lấy điện thoại. Hiện tại trong tình trạng không thể quan sát cảnh vật đêm tối mà nói, ánh sáng di động chính là đôi mắt của bọn họ, không thể huỷ đi được.

Eva: “Hừ, tôi bắt đầu thấy ghét hoa tường vi rồi đấy, Mê, cô soi vào tường giúp tôi một chút, tôi đi giải quyết chúng nó.”

Thích Mê nghe xong liền soi ánh sáng lên phía trên bức tường vây.

Chỉ nhìn thấy cơ thể Eva hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt đại đao, khoảnh khắc cô ấy cau mày lại, trên lưỡi đao đột nhiên có gió quấn quanh, kéo đất cát dưới chân cùng chấn động.

Bước chân cô ấy mở rộng, đè thấp cơ thể xuống, miệng nhỏ giọng thì thầm một câu chú ngữ, trong khoảnh khắc, gió quấn trên cây đao càng lớn hơn, kéo theo đất cát mịt mù, cả người giống như có một tầng đất cát dựng thành áo giáp bảo hộ.

Trong nháy mắt khi đại đao c.h.é.m vào, cả bức tường vây và dây leo đều ầm ầm đổ sập xuống, bốc lên một đám bụi đất mịt mù.

Sau khi bụi đất tản đi, hai người phát hiện ra trò hay vừa mới bắt đầu.

Cả tường vây và dây leo vừa đổ xuống chẳng qua mới chỉ là rải rác mấy cây. Dây leo tường vi chân chính đã mọc lan ra khắp đường cái, lít nha lít nhít một mảng lớn, phóng tầm mắt nhìn ra, đều là từng đoá hoa tường vi to bằng mặt người màu đỏ tím.

Xương cốt trắng bệch xen lẫn trong đó, có đầu lâu của con người, cũng có của cả động vật.

Eva nhịn không được run rẩy: “Oh my god! Hình như tôi bị mắc chứng sợ hãi với những thứ to lớn rồi, đây đều là những thứ gì vậy?!”

Vừa dứt lời, oành, những dây leo bị tường vây đè xuống đột nhiên phá đá chui lên, bỗng nhiên đánh tới.

Thích Mê phản ứng rất nhanh, kéo Eva chạy về phía sau toà nhà chưa được hoàn thiện: “Chạy trước đã!”

Eva xoay người vung đại đao, trong chốc lát lại chặt đứt được mấy sợi dây leo, giành giật thêm thời gian chạy trốn.

“Mê, chúng ta phải chạy đến khi nào? Hình như cái dây leo của cây hoa cứ liên tục mọc ra!” Eva chạy theo phía sau Thích Mê: “Có khi mệt c.h.ế.t rồi chúng ta vẫn không chạy thoát được!”

Cô ấy luôn chút ý đến động tĩnh của những dây leo này, chuyện dây leo có thể nhanh chóng mọc lại cái mới không nói đến nữa, chỉ tính riêng sức mạnh của nó dường như cũng đã không ngừng tăng lên rồi. Chúng không chút kiêng kị va đập vào toà nhà chưa hoàn thành, thời điểm bốn năm ngọn dây leo cùng xông tới thì có đứng sau vách tường dày đến đâu cũng không ngăn cản nổi.

Rầm!

Vách tường nặng nề chịu va chạm, chấn động đến nỗi cả toà nhà chưa hoàn thiện đều rung lắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chạy lên nóc nhà, cho đến khi chạy đến một hàng cột thép phía trên nóc nhà thì đã không còn đường để chạy nữa.

Eva cũng theo sát bên, phía dưới còn có một đám dây leo đuổi theo đòi mạng,

Thích Mê ném thanh kiếm ngắn ra ngoài đánh về phía dây leo, hỏi Eva: “Cô ở đây chiến đấu với đám dây leo này, có thể kiên trì nổi không?”

Eva giống như nghe không hiểu, cất cao giọng: “What?!”

“Loại biến dị như này có biến đổi đến đâu thì vẫn là thực vật, chỉ cần phá hoại rễ của nó chúng ta đã có thể an toàn rồi.” Thích Mê thu loan đao lại.

Nguyệt

Oành! Eva vung đại đao lên chặt đứt dây leo, tường của toà nhà chưa hoàn thiện liên tục báo hỏng, lần tiếp theo có thể chống đỡ được đại khái khoảng một phút đồng hồ.

Eva bận rộn hỏi: “Rễ của nó? Ở đâu cơ?”

Thích Mê đưa tay chạm nhẹ lên mắt trái, trong nháy mắt, con mắt trái trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh lam.

Bên trong tầm mắt trái, những nơi được ánh sáng soi tới, bên trên những dây hoa tường vi có sinh mệnh này đột nhiên nhiều thêm các loại màu sắc và đường nét hoa văn, có đỏ, có xanh, có lam… giống như những đường phân cách chia cơ thể của chúng ra làm mấy khu vực khác nhau, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một chút thì sẽ bị phân tán.

Mà trong số đó bộ phận có những đường nét dày đặc nhất là chỗ bệ cửa sổ trên toà nhà năm tầng phía đối diện, mấy trăm đường nét đủ màu sắc đan xen hoà quyện vào với nhau thành một cụm, giống như một đám len rối loạn khó mà gỡ ra được.

Nơi này, chính là [Cánh Cửa Tử Thần] của tường vi biến dị.

[Vật nhìn thấy: Tường vi biến dị

Loại hình: Thực vật

Cấp bậc cánh cửa tử thần: Thấp (Lực sát thương yêu cầu 103)

Vũ khí trong tay: Loan đao tự chế (lực sát thương 82%, những đồ vật thông thường không thể trốn được khỏi cây đao này).

Góc đô thích hợp: Từ trên cao xuống

Đề nghị: Dùng thanh loan đao trên tay bạn, đ.â.m một đòn vào trung tâm đi!]

Thích Mê nhếch môi, trả lời vấn đề của Eva: “Rễ của nó ở phía đối diện… Có thể dùng thanh đao của cô mở một con đường cho tôi không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com