Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 40



“Không thành vấn đề, mở thế nào?” Eva ngẩng đầu, vừa hay đón được ánh mắt của Thích Mê, lập tức ngây người trong tích tắc.

Thích Mê không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói chuyện với Eva, chỉ cô ấy nhìn đám dây leo tràn lan trên đường cái: “Cô tuỳ tiện vung một đao mở đường cho tôi là được.”

Eva: “...”

Thích Mê: “Eva?”

Eva tỉnh táo lại: “Được.”

Sau khi Eva nín thở giơ đao lên quấn gió lại, Thích Mê nhẹ giọng đếm ba tiếng.

Ba…

Hai…

Vút, cô nhảy thẳng xuống dưới.

Đợi đến khi cô rơi xuống giữa không trung, Eva vung đao ra mở cho cô một con đường.

Lông mày Eva nhếch lên, nhìn Thích Mê giống như một con mèo nhẹ nhàng đáp xuống đất: Nhưng đây là… Tầng sáu đó.

Thích mê không dám dừng thêm một giây phút nào cả, một chân vừa tiếp xuống dưới đất thì chân còn lại đã nhanh chóng bước về phía trước. Cô đã tính toán tốc độ mọc lại của tường vi biến dị, từ mặt cắt mọc ra một dây leo mới đại khái cần khoảng một phút đồng hồ, mà hiện tại Eva đang bổ đao c.h.é.m theo chiều dọc nên khoảng thời gian hai bên dây leo nối lại với nhau sẽ giảm đi một nửa.

Có không đến ba mươi giây đồng hồ nhưng cô cần phải chạy qua một con đường cái rộng rãi, giữa đường còn có lan can.

Thích Mê nín thở tập trung, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lưu lại một chuỗi tàn ảnh. Vừa nhảy qua lan can, dây leo từ bốn phương tám hướng ngửi thấy mùi thịt người trên người cô đã hưng phấn xông tới, những dây leo dài nâng thẳng lên trời, quấn lại giống như một cái lồng to bao vây lấy cô.

Soạt!

Loan đao mở ra một cái lỗ, móc lên lan can ban công của lầu hai đối diện, Thích Mê mượn lực thoát được ra ngoài.

Nguyệt

Nhưng dây leo đuổi theo không ngừng, càng đi gần về phía rễ cây, thân cây càng chắc khoẻ và rậm rạp hơn, vừa rồi Thích Mê đã rơi xuống ban công tầng hai, dây leo lại xông đến vây quanh cô thêm lần nữa.

Một con bướm phượng đuôi đen nhanh nhẹn bay vào giữa đống dây leo.

Thích Mê ngước lên nhìn, gương mặt xuất hiện một nụ cười khinh bỉ: “Cho rằng bao vây được là xong rồi sao?”

Vừa dứt lời, ngay thời điểm đông đảo những dây leo đồng loạt co lại về phía trung tâm như muốn ép khô cô, Thích Mê xoay người vung đao lên, đục ra một khoảng trống.

Nhưng rốt cuộc đô đã đi tới khu vực bị bao vây tứ phía rồi nên vừa mới chạy ra khỏi sự bao vây này dây leo đã lại cấp tốc đánh tới.

Bướm phượng bay lên, dừng giữa không trung.

Thấy Thích Mê một thân một mình đánh nhau với đám dây leo dây dưa phủ kín kia, Eva hô to: “Mê, cần hỗ trợ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê thu hồi đao về bên eo: “Yên tâm, đã không có việc gì rồi!”

Eva: “Hử?”

Lúc này đây, Eva nhìn thấy mấy cái dây leo trước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống mặt đất, bộ phận đầu ngọn dây leo bắt đầu nhăn nheo khô héo, nhanh chóng lan tràn ra, sau khi từng sợi dây leo biến thành màu nâu đen thì từng đoá từng đoá tường vi cũng mất đi màu sắc tiu nghỉu ảm đạm, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.

Lúc này đây, Eva nhìn thấy mấy cái dây leo trước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống mặt đất, bộ phận đầu ngọn dây leo bắt đầu nhăn nheo khô héo, nhanh chóng lan tràn ra, sau khi từng sợi dây leo biến thành màu nâu đen thì từng đoá từng đoá tường vi cũng mất đi màu sắc tiu nghỉu ảm đạm, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.

Vài phút trước những sợi dây leo còn bóng loáng xanh biếc, hiện tại giống như một mảnh đất khô héo, không có một chút sinh khí nào trải dài trên mặt đất.

Thích Mê giẫm lên dây leo phát ra tiếng loạt soạt, chậm rì rì nhảy xuống tầng dưới cùng.

Ngẩng đầu nhìn ra, trên bệ cửa sổ lầu năm kia có bày một chậu hoa, chính là vị trí cây tường vi biến dị lần này.

Bỗng nhiên một vệt ánh sáng xẹt qua, Thích Mê nhấc tay lên đón được.

Mở ra nhìn, trong lòng bàn tay có một con bọ rùa hình dáng nhỏ bé đang nằm sấp, chỉ lớn tầm cái móng tay. Toàn thân đều là chất liệu kim loại, đến cả tám cái chân nhỏ cũng là được làm từ kim loại, râu nhỏ trên đầu phát ra chút ánh sáng màu xanh lục.

Chạm nhẹ vào phía sau lưng của nó ba lần, cánh của con bọ rùa kim loại này liền loé sáng, chấn động với tần số cao, kéo theo cơ thể bay thâm thấp.

Thích Mê bắt lấy nó, vừa chuẩn bị cất vào trong túi đã bị Eva vừa chạy đến nhìn thấy: “Đó là cái gì thế?”

“Bọ rùa số 8, tối hôm qua tôi làm ra.” Thích Mê mở ra.

[Tên phát minh: Bọ rùa số 8

Kích thước: Nhỏ

Kết cấu: Kim loại thông dụng, sợi tín hiệu, cải tạo bảng điện cỡ nhỏ.

Công dụng: Điều tra, đánh lén, trúng mục tiêu.

Sức mạnh: 105 (Thấp)

Ưu điểm: Thể tích nhỏ, không dễ bị phát hiện; cung cấp nguồn tín hiệu

Khuyết điểm: Tốc độ bay chậm, dễ bị tổn hại, lực sát thương thấp]

Eva dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, mặt mờ mịt: “Cô làm vật nhỏ này để làm gì? Chơi đùa hả?”

Thích Mê cầm bọ về, để lại vào trong túi: “Tất nhiên là nó có tác dụng rồi.”

Từ lần đầu tiên khi cô chặt đứt dây leo cô đã ném nó ra ngoài, mặc dù bọ rùa bay hơi chậm, nhưng ước chừng chỉ cần kiên trì khoảng trên dưới hai mươi giây, đồ vật nhỏ này sẽ có thể phá hỏng [Cánh Cửa Tử Thần] của tường vi biến dị. Cô ở đây hấp dẫn sức tấn công của dây leo, để bọ rùa tiến hành đánh lén, phối hợp hoàn mỹ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com