Mặc dù cô ấy tin tưởng vào phán đoán của Thích Mê, nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ của thế giới tận thế đã tiến hoá đến trình độ cao cấp này, nhất là đôi mắt đỏ kia, từ tận đáy lòng kia cô ấy vẫn hơi run sợ.
“À, được…” Thích Mê đành bất đắc dĩ tiếp nhận, ngồi xổm xuống trước mặt Lãng Dữ: “Có đói không?”
Lãng Dữ gật đầu: “Đói.”
Thích Mê: “Uống sữa hay là ăn bánh quy?”
“Bánh quy.”
Đỗ Thuỵ ngay lập tức cầm một bịch bánh quy đến, sau đó lại lui về dựa lên bục giảng bên cạnh, quan sát tỉ mỉ đứa trẻ mới đến này.
Lãng Dữ vừa mở gói bánh ra, bỗng nhiên nhìn thoáng hai bên trái phải, có tới tận mấy đôi mắt nhỏ đang chớp chớp mắt nhìn cậu, hàng lông mày nhỏ lập tức nhăn lại: “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Tò mò.” Vu Kiều Kiều nheo đôi mắt nhỏ nhìn cậu: “Cậu rốt cuộc là con trai hay là con gái?”
Lãng Dữ cắn một miếng bánh quy, chậm rãi nhai nuốt, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Mê đang nhìn mình, cậu đành nói: “Con trai…”
Dương Thắng Tráng vừa nghe thấy, lập tức xoay người huých cùi chỏ vào người Diệp Thù Từ: “Nhìn đi, tớ nói cái gì nhỉ?”
Diệp Thù Từ trợn trắng mắt nhìn, đá trả lại cậu bé một cú.
Vừa nghe thấy đây là một đứa con trai, Vương Tiểu Hổ vỗ trán: “Ah, thì ra lại là một đứa con trai, đồ chơi siêu nhân điện quang vốn dĩ đã ít, lại đến thêm một đối thủ.”
Lãng Dữ cạn lời nhìn thằng nhóc: “...”
Tôi không muốn giành với cậu.
Cậu vừa nuốt miếng bánh trong miệng xuống đã nghe thấy Trịnh Viện Viện nhắc nhở Thích Mê rằng cậu chưa rửa tay, Thích Mê phản ứng lại, lập tức nắm lấy cái tay đang cầm bánh quy của cậu: “Đi thôi, đi cùng cô rửa tay trước, nếu không thì tay bẩn sẽ bị bệnh đó.”
Lãng Dữ gật đầu, ngồi dậy từ bên cạnh giường nhỏ, dang hai tay nhỏ ra, nũng nịu nói: “Cô Thích, có thể bế em không?”
Thích Mê ngơ ra một chút, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, bế cậu lên.
Nguyệt
Tiểu Lãng Dữ thuận thế ôm cổ cô, đặt cái đầu nhỏ lên vai của cô.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Trịnh Viện Viện lập tức đi đến bên cạnh Đỗ Thuỵ.
Trịnh Viện Viện: “Thầy Đỗ, thầy có cảm thấy đứa trẻ này rất thích dính lấy cô Thích không?”
Đỗ Thuỵ ừm một tiếng: “Có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Viện Viện nhỏ giọng lải nhải nói thêm: “Có lẽ do nó biết cô Thích cứu nó?”
Đỗ Thuỵ nhún vai: “Có lẽ vậy.”
*
Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, xác định không có thứ gì kỳ quái xuất hiện thì mới dẫn cậu đi về phía nhà vệ sinh nam.
Dù sao thì nơi này tới tới lui lui cũng chỉ có Đỗ Thuỵ cùng mấy đứa bé trai sử dụng, hiện tại lại không có ai.
“Bố mẹ của em đâu?” Thích Mê nhẹ giọng hỏi. Vừa rồi trong phòng có quá nhiều trẻ con, không thể hỏi quá kỹ càng.
Lãng Dữ chớp mắt: “Bị quái vật ăn mất rồi.”
“...”
Thích Mê nhất thời không biết nói gì mới phải, khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu xem như an ủi. Sau khi nghĩ nghĩ, cô đặt Tiểu Lãng Dữ lên cái đệm chân trên băng ghế nhỏ, lại hỏi: “Vậy làm sao em tìm được nơi này?”
Lãng Dữ ngước mắt, ánh mắt trong veo như nước chợt loé lên: “Đi theo cô đến đây, em nhìn thấy cô đang chạy xe máy, có ánh sáng.”
Thích Mê hồi tưởng lại một chút, chắc hẳn là khi sáng nay dẫn Eva quay lại đây xem bệnh cho Địch Vân Đồng, tên nhóc này đã lặng lẽ theo tới đây. Xung quanh quá tối, cậu lại quá nhỏ nên có lẽ cô đã không chú ý đến cậu.
Cô mở khoá vòi nước, sau khi nhắc nhở một câu “nước hơi lạnh”, liền xắn tay áo cho Lãng Dữ, cẩn thận giúp cậu rửa sạch đôi tay nhỏ. Khóe mắt thoáng nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang nhìn mình, cô cười nhẹ một tiếng: “Em cứ nhìn cô như vậy làm gì?”
Lãng Dữ mỉm cười: “Cô xinh đẹp.”
Thích Mê liếc nhìn cậu một cái, khoé môi nhếch lên càng sâu: “Cảm ơn lời khen của em, em cũng rất đẹp.”
Sau khi tay nhỏ của Tiểu Lãng Dữ được rửa sạch, nhìn thấy gương mặt này của cậu cũng hơi bẩn, cô thuận tay lau mặt giúp cậu một chút.
Ở khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn đôi mắt màu đỏ như m.á.u của cậu, cảm giác càng thêm kinh ngạc hơn, mặc dù là màu đỏ đặc thù của máu, nhưng lại không có tà khí, ngược lại, đôi mắt này sáng lấp lánh, sạch sẽ không pha tạp một chút tạp chất nào.
Nhưng…
Không biết có phải do cảm giác của Thích Mê bị nhầm hay không nhưng dường như ánh mắt của đứa trẻ này nhìn cô đã quá mức thành kính thâm tình rồi, nhìn đến mức cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thích Mê đẩy cái đầu nhỏ của cậu nghiêng sang một bên, cố ý nghiêm mặt nói: “Đừng có nhìn như vậy nữa, cô sẽ ngại đó.”
Tiểu Lãng Dữ nhếch môi, ngoan ngoãn rời tầm mắt đi nơi khác.
Thích Mê nắm lấy tay của Tiểu Lãng Dữ để cậu nhảy xuống đất, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, dặn dò cậu đứng yên tại chỗ không được động đậy, bê một cái chậu đầy lá đã c.h.ế.t khô từ trên bệ cửa sổ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Tập trung lực chú ý, thử dùng ngón tay nhỏ của em chạm vào phiến lá này xem.”