Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 45



Tiểu Lãng Dữ không hỏi vì sao, nghe lời ừm một tiếng, nhắm mắt lại.

Chầm chậm, Thích Mê nhìn thấy những tia sáng lấm tấm màu xanh lá quanh quẩn trên tay nhỏ của cậu.

Tiểu Lãng Dữ chậm rãi mở mắt ra, dùng tay nhỏ chạm nhẹ vào phiến lá đã khô héo một chút. Mấy giây sau, kỳ tích xuất hiện, phiến lá khô héo ủ rũ trên đất bùn dần dần tràn đầy màu xanh biếc, phiến lá trở tươi mới mọng nước.

Từng phiến lá giống như khát khô đã lâu rốt cuộc cũng nhận được ơn trạch từ bình nước Cam Lộ, nhanh chóng tươi sống phất phơ. Một chậu thực vật xanh tốt đã lâu không gặp tràn ngập đáng yêu xuất hiện ở trước mắt.

Tiểu Lãng Dữ nhìn một màn này, biểu cảm không một chút gợn sóng.

Trái lại Thích Mê đầy một mặt đầy hưng phấn— Quả nhiên nhặt được bảo bối rồi!

Nguyệt

Người điều khiển hệ thực vật, tên như ý nghĩa, có thể thao túng mọi loài thực vật. Có thể làm cho thực vật đã c.h.ế.t sống lại một lần nữa, cũng có thể làm cho hạt giống

nhanh chóng mọc lên, mọc ra những thứ có thể ăn được. Cứ như vậy, chỉ cần có thể tìm thấy hạt giống của rau củ hoa quả hoặc là cành khô lá vụn, đồ ăn của bọn họ ở tận thế có thể nói là không cần lo nữa rồi!

Trong mắt Lãng Dữ ánh lên bóng hình vui vẻ của Thích Mê, cậu nghiêng đầu nhỏ của mình, đôi mắt mang theo mỉm cười: “Cô Thích rất vui vẻ sao?”

“Tất nhiên vui rồi.” Thích Mê đáp lại, về sau không cần lo lắng về đồ ăn nữa có thể không vui được sao!

Hàng lông mày Tiểu Lãng Dữ cong cong: “Vậy cô Thích vui là vì em sao?”

Thích Mê sờ sờ đầu của cậu: “Đúng vậy, bởi vì em rất giỏi.”

“Ừm, cô Thích vui vẻ, em liền vui vẻ.” Nói xong, cậu lại đưa tay nhỏ về phía Thích Mê, “ôm.”

Tâm trạng Thích Mê rất tốt, một tay ôm cậu lên.

Mới đầu Trịnh Viện Viện với Đỗ Thuỵ còn không hiểu nổi [Người điều khiển hệ thực vật] đến tột cùng là có ý gì, đến khi Thích Mê bê một chậu cây đầy lá mới mọng nước quay lại, trên mặt tràn ngập niềm vui như lúc ăn tết, bọn họ liền hiểu -- Đây là họ đã nhặt được [Máy sản xuất đồ ăn] đó!

Không dám chậm trễ, Thích Mê vừa đặt Tiểu Lãng Dữ lên ghế đẩu cạnh bếp lửa, Trịnh Viện Viện lập tức lấy ra một bình sữa bò tươi ngon ra. Cô ấy cảm thấy chỉ ăn bánh quy thì không có dinh dưỡng, liền nhân lúc cậu đi rửa tay, dùng nước ấm pha cho cậu một bình sữa nhỏ, không ngờ tới bây giờ còn có thể sử dụng để nịnh nọt bé con.

Lãng Dữ do dự một chút, không dám nhận lấy. Sau khi nghe Thích Mê nói một câu “mau cảm ơn cô Trịnh” mới đưa tay ra nhận lấy, nói một câu “cảm ơn”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trịnh Viện Viện kích động khua khua tay: “Không sao không sao, đây là điều cô nên làm.”

Lãng Dữ đặt bình sữa lên đùi mình, nhặt nửa cái bánh hồi nãy còn thừa lại nhét vào miệng, nhai nhai, nhìn thấy Bành Di Thần đứng bên cạnh l.i.ế.m liếm môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nửa gói bánh quy còn lại trên tay cậu.

Cảnh giác được Lãng Dữ đang nhìn mình, Bành Di Thần bận rộn tìm cớ, nhỏ giọng hỏi: “Cái bánh quy này ăn, ăn ngon không?”

Lãng Dữ sáng tỏ rồi, cậu ngậm một miếng bánh quy trong miệng, số còn lại đưa ra tới.

Bành Di Thần cong môi cười, tay nhỏ sợ không kịp mau chóng đưa ra: “Tớ, tớ chỉ lấy một miếng.” Nói được làm được, cậu bé thật sự chỉ lấy một miếng, nói một câu cảm ơn rồi quay đi.

Mấy giây đồng hồ sau, cậu bé mang mặt hưng phấn quay người nói với Tiểu Lãng Dữ: “Ừm, cái bánh quy này ăn ngon!”

Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, nhai nhai bánh quy khô không khốc trong miệng, vừa chuẩn bị mở lời muốn uống nước, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bình sữa bò ấm áp đang đặt trên đùi, nhất thời do dự.

Bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán của ba thầy cô giáo.

Thích Mê: “Các thầy cô có cảm thấy đứa trẻ này hình như có chút thành thục quá mức?” Vừa rồi cô một lòng chú ý đến sức mạnh điều khiển hệ thực vật của Tiểu Lãng Dữ, vẫn chưa cẩn thận quan sát kỹ càng đứa trẻ này, hiện tại xem xét lại, cứ luôn cảm thấy khí chất của cậu không đúng lắm, không có sự ngây thơ như những đứa trẻ thông thường.

Đỗ Thuỵ lắc đầu: “Không cảm thấy.”

Dù sao thì cháu ngoại của anh ấy là Ngô Mộc Thần cũng có dáng vẻ tương tự như vậy.

Trịnh Viện Viện cũng không có phát hiện ra, trộm liếc nhìn Tiểu Lãng Dữ một cái: “Có sao?”

Cảnh giác được ánh mắt của ba người, Tiểu Lãng Dư âm thầm thở dài, đôi tay nhỏ cầm bình sữa lên, ừng ực ừng ực uống.

Trịnh Viện Viện quay đầu lại: “Tôi cảm thấy không có.”

“Thật sao… Vậy có lẽ là cảm giác của tôi sai rồi.” Thích Mê ngước mắt, ánh mắt cảnh giác khoá chặt trên người của Tiểu Lãng Dữ.

Cô thừa nhận, trực giác của cô chỉ dị thường mẫn cảm vào thời điểm xem xét [người đến có nguy hiểm hay không], mặc dù có lẽ là giác quan thứ sáu không có đạo lý, nhưng cô lại có thể vào thời khắc lần đầu nhìn thấy người liền có thể xác định, có nên rút thanh đao này ra không.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com