Thích Mê khẽ cười: “Người này nghe có vẻ rất nóng nảy đấy nhỉ… Chức danh của người này là Chánh án, anh ta là người của Chính phủ sao? Hay là người được những người chơi khác tự mình phong tặng?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết anh ta có một đôi mắt đỏ.” Eva nói xong, còn chỉ chỉ vào Lãng Dữ bên cạnh, “Có lẽ trông giống như nó.”
Tiểu Lãng Dữ nét mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, đưa tay ra tự chỉ vào mình: “?”
Thích Mê không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì trên mặt của cậu, đành thu ánh mắt về: “Đều là tin đồn mà thôi, đợi nhìn thấy người rồi nói tiếp.”
Nói rồi, cô đứng dậy mặc áo lông vào, nhìn lướt qua đống gạch và xi măng trên xe đẩy hàng bên tường, lấy ra vài thanh gỗ dài đặt ở góc tường.
Eva không hiểu nổi: “Mê, cô lại muốn làm cái gì?”
“Tháo cửa.”
Nói xong, Thích Mê chuyển mấy thanh gỗ dài ra ngoài cửa, lại tìm một cái thước dây và tuốc nơ vít từ trong thùng công cụ ra, bắt đầu bận rộn.
Eva tò mò cũng đứng dậy ra ngoài, nhìn xem cô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chỉ nhìn thấy Thích Mê đi đến cửa của phòng học bên cạnh, động tác vô cùng thành thạo kéo thước dây ra đo, ước lượng kích thước của khung cửa lớn, sau đó trong lòng âm thầm ghi nhớ, sử dụng tuốc nơ vít bắt đầu dỡ cửa.
Không bao lâu sau, Đỗ Thuỵ nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, vừa nhìn thấy cô nghiêm túc dỡ cửa, không hỏi thêm lời thừa thãi, chỉ đứng ở bên cạnh âm thầm nhìn xem.
Eva cùng với Đỗ Thuỵ đều bị động tác thuần thục của cô làm cho kinh ngạc, cảm thán làm một giáo viên mầm non thật sự đáng tiếc tài năng, có lẽ cô nên làm một người thợ mộc. Chỉ vài phút đã dỡ một cái cửa gỗ xong xuôi, còn tháo dỡ hết cả khung cửa trên tường xuống một cách gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi tháo dỡ xong, cô gọi Đỗ Thuỵ và Eva đang đứng xem náo nhiệt đến giúp cô nhấc một bên lên.
Cảm giác áo lông vướng bận, Thích Mễ đi vào cởi áo ra, đắp lên người Tiểu Lãng Dữ. Sau khi dặn dò cậu ngoan ngoãn ngồi yên, cô lại lấy mấy cây cốt thép bị rỉ sét đi ra.
Biểu cảm của Thích Mê nghiêm túc đến nỗi khiến Đỗ Thuỵ cùng với Eva không nhẫn tâm làm phiền. Nhưng càng về sau, mắt của hai người càng trừng to hơn, thậm chí kính mắt của Đỗ Thuỵ có mấy lần bị doạ suýt rơi xuống lại bị anh ấy nhặt lên đeo vào lại.
Thích Mê lại có thể chỉ dùng chiếc loan đao trong tay, dùng ngón tay đè xuống cốt thép gỉ chặt thành từng khúc từng khúc. Tiếng động phát ra còn không lớn, chỉ nghe thấy thanh hai loại kim ma sát một chút thôi đã kết thúc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đỗ Thuỵ và Eva hai mắt nhìn nhau, lại hít một hơi kinh ngạc.
Trên hành lang náo nhiệt quá mức, Trịnh Viện Viện nhịn không được mở hé ra một khe nhỏ: “Đang làm cái gì thế?”
Thích Mê quay đầu cười: “Một bất ngờ.”
Trịnh Viện Viện như hiểu lại không hiểu, vừa nhìn thấy Vương Tiểu Hổ cũng ngó cái đầu nhỏ của mình vào nhìn ra bên ngoài, cô ấy vội nhanh chóng đóng cửa lại. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng bọn nhỏ ồn ào, nháo nhào kêu la muốn ra ngoài nhìn xem.
“Đợi cô làm xong sẽ cho các em xem!” Thích Mê hô lớn. Trên tay đã bắt đầu cầm pin cung cấp điện cỡ nhỏ nối vào máy khoan điện khoan lên tường.
Cảm giác chỉ có một mình vẫn là không thuận tiện, cô đành gọi Đỗ Thuỵ với Eva cùng đến giúp đỡ mình.
Tiểu Lãng Dữ ngồi trên ghế, siết chặt cái áo lông mà Thích Mê đắp lên cho cậu, thật ấm áp. Từ góc độ của cậu nhìn vào, vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng của Thích Mê, ngũ quan thanh tú tinh xảo, đôi mắt mèo quý báu sáng lấp lánh, rất thu hút người nhìn.
Khoé miệng cậu nhếch lên, căn bản không thể không mở to mắt.
Không biết nhìn được bao lâu, lúc Thích Mê đứng dậy đổi một phương hướng khác, thời điểm Đỗ Thuỵ vội vàng không kịp chuẩn bị chạm phải ánh mắt của cậu, cậu mới như từ trong mộng tỉnh dậy, lập tức quay đầu nhìn đi hướng khác.
Nguyệt
Tiểu Lãng Dữ: “...”
Lại qua mấy phút đồng hồ, Thích Mê vỗ vỗ bụi trên tay, đi vào trong.
Nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ vẫn còn ngồi ở vị trí cũ không động đậy, cô đi đến nói chuyện với cậu: “Có nhàm chán không? Có muốn tìm các bạn nhỏ khác chơi cùng không?”
Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Không cần, em thích ở chỗ này.”
Bởi vì có thể nhìn thấy cô.
Thích Mê ừm một tiếng, tiếp tục bận rộn, lấy một ít dây kẽm ra ngoài buộc cột sắt thép.
Sau khi buộc xong cô đẩy xe xi măng đi ra bên ngoài, đổ thêm nước vào, đưa cho Đỗ Thuỵ một thanh sắt, để anh ấy trộn cái hỗn hợp xi măng này thành trạng thái hồ xi măng. Cô cùng với Eva cầm gạch đỏ lên, mỗi một viên gạch dùng công cụ lấy một ít xi măng trát lên tường, bắt đầu chồng lên nhau từng tầng từng tầng một.
Bởi vì có cốt thép làm khung đỡ, hai người chỉ cần dựa theo cái dàn này bổ sung gạch vào bên trong là được.