Dù sao thì những thứ như thân thiện này, cũng không phải dễ dàng có thể giả tạo thành như vậy.
Nhặt được bảo bối hưng phấn là thật, nhưng cảnh giác cũng là thật, vì lý do an toàn, Thích Mê vẫn là cảm thấy nên mang theo Tiểu Lãng Dữ bên mình quan sát nhiều một chút. Thấy cậu uống sữa xong rồi, cô đi đến cầm lấy bình sữa: “Đi thôi, đi cùng cô thích đến phòng học đối diện?”
“Ừm” Tiểu Lãng Dữ gật đầu, cầm lấy túi bánh quy, nhảy từ trên ghế đẩu nhỏ xuống, ngoan ngoãn kéo tay của Thích Mê.
Đáy mắt Thích Mê hiện lên sự kinh ngạc.
Nguyệt
Đứa trẻ này không khỏi nghe lời quá mức rồi, cô nói cái gì thì là cái đó, giống như từ trước đến giờ đều chưa từng hỏi một câu tại sao.
Sau khi hai người ra ngoài, Triệu Nhất Triết vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát đột nhiên vẫy tay, gọi mấy đứa trẻ còn lại đi ra: “mở cuộc họp”: “Nguy cơ to lớn nha các bạn học sinh! Đứa con trai tên là Lãng Dữ đó hình như đến đây để cướp cô Thích của chúng ta.
Lớp Nha Nha.
Thời điểm Thích Mê dẫn Tiểu Lãng Dữ đi vào, giữa phòng học có một cái chậu sắt chỉ còn lại vài ngọn lửa yếu ớt đang cháy, Eva đội mũ của chiếc áo lông vũ lên, co rúm người lại ngồi trên ghế đẩu nhỏ, dùng ý nghĩ động viên nó: “Đừng có tắt! Cố lên, chịu đựng đi, mày có thể mà!”
Thích Mê cạn lời liếc nhìn về phía cô ấy một cái, lấy một nắm cỏ khô từ bên cạnh cửa thả vào.
Chậm rãi, ánh lửa sáng lên, có thể soi rõ mặt của ba người trong phòng.
“Cô cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi, Mê.” Eva đau lòng thốt ra một câu. Sau khi cô ấy đẩy hai xe gạch đỏ đi vào thì một đường đi loạn vào đến đây, hoàn toàn không dám đi đối mặt với đám “tiểu ác ma” đó, cô độc ngồi ở đây cũng sắp nửa tiếng đồng hồ rồi.
Thích Mê khẽ xì một tiếng, ôm lấy Tiểu Lãng Dữ đặt ngồi vững trên ghế đẩu nhỏ: “Người chơi ngày tận thế, các kỹ năng sinh hoạt cơ bản cũng không có?”
“Làm ơn! Trước kia tôi chưa từng đi qua một nơi tận thế quỷ quái như vậy, không có ánh sáng cũng không có điện có được không!" Eva quơ tay, một bộ dáng “tôi cũng rất khó khăn”.
Nhìn thấy Thích Mê còn mang theo một đứa trẻ bên người, cô ấy nhịn không được trợn trắng mắt, thở dài một tiếng: “Mê, hiện tại là đã không có không gian riêng giữa tôi và cô rồi sao?”
“Mặc dù nó có năng lực nhưng lỡ đâu nó lại làm hại đến những đứa trẻ kia thì làm sao? Chỉ có thể để nó đi theo chúng ta thôi.” Thích Mê ngồi xuống, thuận tay sờ sờ đầu của Tiểu Lãng Dữ.
Tóc của cậu hơi xoăn nhẹ, giống như lông cừu non, mềm mềm mượt mượt, cảm giác rất thoải mái.
Tiểu Lãng Dữ nghe lời, quay về phía Thích Mê cười cười, yên tĩnh ngồi nhai bánh quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“OK, lý do này của cô tôi không còn cách nào có thể phản đối.” Eva bất đắt dĩ buông thõng vai xuống, đưa hai tay ra đặt trước đống lửa làm ấm.
Không gian yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai bánh.
Eva liếc nhìn Tiểu Lãng Dữ một cái. Từ tối hôm qua đến thế giới này, cô ấy vẫn chưa có được ăn gì cả, hiện tại nghe thấy tiếng nhai giống như con chuột nhỏ đang ăn đồ ăn, nước miếng không tự giác được nhiễu ra ngoài. Cô ấy quay về phía Thích Mê thở hắt một hơi, nhướng người ra: “Bạn tốt, có thể lấy chút đồ ăn cho tôi không?”
Thích Mê hất hất cằm ra phía bên ngoài: “Đều ở bên kia, cô tự đi lấy đi.”
Eva nghe xong, lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không được đi đâu, tôi ứng phó không nổi nhiều đứa nhỏ ngốc nghếch như vậy!”
“Vậy ở đây chỉ có một đứa nhỏ ngốc nghếch, không thì cô thử xem?” Ánh mắt Thích Mê ám chỉ Tiểu Lãng Dữ bên cạnh mình.
Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu: “?”
Đứa nhỏ ngốc nghếch?
Ánh mắt Eva liếc qua Lãng Dữ, lập tức khua khua tay, hai chữ ghét bỏ đã lộ rõ trên mặt: “Ôi không, đôi mắt đỏ của nó làm tôi nhớ lại tên Chánh án biến thái nọ, tôi không làm được đâu.”
Tiểu Lãng Dữ im lặng hai giây, quay đầu nhìn Eva: “?”
Biến thái?
Thích Mê lần đầu nghe thấy chức vụ “Chánh án” này, trong lòng dâng lên tò mò: “Chánh án gì thế?”
“Cô chưa từng nghe qua sao? Mê, cô có phải là người chơi tận thế không vậy?” Eva rất kinh ngạc.
Thích Mê: “Ah, tôi đã không chơi suốt một năm rồi.”
“OK, vậy xem như cô thật sự may mắn đấy…” Eva nhếch nhếch miệng, “Tên Chánh án ngày tận thế kia, người chơi không ai biết tên là gì, cũng không biết trông như thế nào, chỉ biết đôi mắt anh ta có màu đỏ như màu máu… But! Tất cả mọi người đều biết anh ta có bao nhiêu biến thái, tên đó là một kẻ điên!”
“Ôi? Kẻ điên?”
Thích Mê đầy hứng thú nghiêng đầu nghe.
Eva: “Đúng vậy, tên đó là một tên điên! Tôi nghe một vị tiền bối nói, tên đó đã từng hủy hoại cả một tòa nhà chỉ vì kính phản quang chiếu vào mắt anh ta đó! Anh ta đi trên đường bị đá ngáng chân thôi mà đã phá hủy cả một con đường! Trước kia có một
thế giới tận thế bị nổ tung, nghe nói cũng vì anh ta đó. Những người chơi làm nhiệm vụ suýt chút nữa là c.h.ế.t ở nơi đó rồi!”