Thích Mê đứng trước người của hắn, từ trên cao nhìn xuống, lục lọi tìm đồ trong túi, móc ra một con bọ rùa kim loại lớn bằng ngón tay, đưa đến trước mặt người mặc áo choàng: “Này, ăn nó đi.”
Người mặc áo choàng sửng sốt, không hề cử động: “Ăn?”
Thích Mê nhìn chằm chằm hắn: “Ừm, hoặc là ăn nó, hoặc là chết, anh tự mình chọn.”
“Tôi ăn, tôi ăn!”
Người mặc áo choàng không dám do dự, vội vàng đưa tay ra cầm lấy.
Vào lúc này, Thích Mê đột ngột nắm con bọ rùa trong tay, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn.
Người mặc áo choàng giật mình, muốn rút tay về, lại bị Thích Mê nắm càng chặt hơn, sợ hãi hỏi: “Cô làm gì thế?!”
“Đừng cử động!” Thích Mê gầm nhẹ một tiếng.
Người mặc áo choàng yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Thích Mê rút điện thoại bên hông ra đưa lên miệng ngậm, cẩn thận nhìn kỹ đôi tay của người mặc áo choàng.
Nói đúng ra thì, cũng không thể coi là tay được, giữa mỗi ngón tay hắn dính liền một lớp thịt mỏng, giống như màng chân vịt vậy. Nhưng sức lực chủ yếu được truyền đến từ ngón tay, vì vậy từ động tác có thể nhìn ra cơ bản là không khác mấy so với con người.
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, lại vén tay áo của người mặc áo choàng lên, trông thấy bắt đầu từ ngoài bàn tay đến cánh tay, có một dạng lớp thịt tổ chức giống như là “màng”, liền một mạch đến tận cánh tay. Bộ phận thịt này tổ chức vừa rộng vừa lớn, hơi mỏng, nơi ánh sáng chiếu xuống có thể nhìn thấy được mạch m.á.u bên trong.
Bởi vì người này mặc quần áo vào, cho nên phần màng này được giấu dưới lớp quần áo một cách tài tình.
Vì để kiểm chứng, Thích Mê lại đi vén quần của người mặc áo choàng lên.
Quả nhiên, trên đùi cũng có màng.
Nếu như không có quần áo mà nói, cô tin chắc lớp “màng” này sẽ trải dọc từ cánh tay một đường đi xuống tới dưới chân, giống như lớp màng của chuột bay vậy, chỉ là không có lông, là lớp da trắng nõn phấn nộn.
Eva đứng ở phía sau không nhìn rõ lắm, cảm thấy hiếu kỳ với hành động kỳ quái của Thích Mê, thò đầu ra hỏi: “Mê, cô đang nhìn cái gì thế?”
Thích Mê vẫy vẫy tay với cô ấy, ra hiệu cô đến nhìn lớp màng trên người đàn ông này.
Eva chỉ liếc một cái liền có cảm giác ớn lạnh, lùi một bước nói: “Oh my… Đây là cái quỷ gì vậy?!”
Đại khái là bất mãn đối với lời nói linh tinh của Eva, người mặc áo choàng phát ra một tiếng hừ từ trong mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê nhíu mày: “Người tiến hoá các người đều như vậy sao?”
“Đúng vậy, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Nhưng mà cái này chỉ là [cánh] của [người tiến hoá] chúng tôi mà thôi.” Người mặc áo choàng xem thường nói, “Chúng tôi có năng lực tự do phi hành, đây chính là tiến hoá… Sự tồn tại của chúng tôi đã cao cấp hơn so với con người rất nhiều.”
Thích Mê khẽ xì một cái, ngạo nghễ nhìn hắn: “Cao cấp? Tôi thấy cái màng này của anh chỉ có thể dùng để lượn mấy chục mét mà thôi, gọi là phi hành cái gì chứ?”
Người mặc áo choàng: “Chúng tôi chỉ mới bước vào giai đoạn cao cấp, tất nhiên vẫn còn tiếp tục… Cô làm cái gì vậy?!”
Lời vẫn chưa nói xong, cái áo choàng rộng thùng thình của hắn bất ngờ bị Thích Mê vén lên.
Mặt mũi hắn rốt cuộc bị lộ ra ngoài.
Mặc dù vẫn là ngũ quan của nhân loại, nhưng lại hoàn toàn không hài hoà. Xương sọ của người tiến hoá lớn gấp đôi so với người bình thường, giống như là búp bê đầu to, con mắt biến tròn biến lớn, tròng mắt màu đen mở rộng chiếm hoàn toàn vị trí của tròng mắt màu trắng, mũi, miệng còn có lỗ tai cũng lớn hơn so với người bình thường một chút.
Nếu như nói là nhân loại, càng giống một người ngoài hành tinh lột da hơn.
Đến cùng là bởi vì sợ Thích Mê, người mặc áo choàng bị cô xốc áo choàng lên cũng không dám nổi giận, chỉ nghiêng đầu nhìn qua phía khác.
“Ôi trời ơi, nếu như muốn tôi biến thành cái dạng này, tôi tình nguyện đi chết!” Eva hét lớn, hoàn toàn không thể tiếp nhận được hình dáng cao cấp này của [người tiến hoá].
Người mặc áo choàng vừa nghe thấy, lại hừ một tiếng: “Đợi đến ngày cô vào kỳ tiến hoá, tôi không tin cô sẽ đi chết.”
“Tôi…” Eva bị hắn b.ắ.n chẹt đến nghẹn lời.
Thích Mê buông lỏng người mặc áo choàng, lại đưa con bọ rùa kim loại ra.
Người mặc áo choàng nhìn nhìn cô, cầm lấy con bọ rùa kim loại, nhắm mắt, bỏ vào trong miệng.
Đang chuẩn bị dùng răng nhai thì nghe thấy âm thanh trầm thấp từ bên trên: “Không được phép cắn nó, nuốt thẳng xuống.”
“Tôi nuốt không trôi…” Người mặc áo choàng ngậm đồ vật trong miệng, mồm miệng rệu rạo không rõ lời.
Thích Mê: “Nhai thứ này sẽ nổ tung, anh chọn đi.”
“Tôi, tôi nuốt!” Ực một tiếng, người áo choàng phí sức nuốt xuống loại đồ chơi nhỏ này, cảm giác thực quản sắp bị xé rách vậy.
Nguyệt
Thích Mê đứng trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống, lại hỏi: “Tình huống tiến hoá đột ngột xuất hiện sao? Còn có dấu hiệu gì không?”