Nhìn thấy Eva không nói chuyện, ngốc nghếch nhìn cô, Thích Mê im lặng thu hồi ánh mắt.
Sau khi đổi loan đao sang một tay khác cầm, cô lại ngước mắt lên nhìn về phía nóc nhà.
Không có một ai.
Người mặc áo choàng đã chạy mất, lại tận mắt nhìn thấy Thích Mê liên tục đánh c.h.ế.t hai con hổ biến dị, thời điểm lại dùng một đao đ.â.m vào con sư tử biến dị, hắn biết là nếu còn ở lại đây nhất định sẽ phải chết, thế là ngay lập tức mau chóng cưỡi lên người con sư tử còn lại chạy mất.
Thích Mê thu hồi loan đao, quay người khởi động xe máy lên.
“Mê, cô, cô muốn đuổi theo sao?” Eva trợn trừng mắt nhìn.
Thích Mê quay đầu: “Ừm, đã là người đối địch, nếu không nhổ cỏ tận gốc thì quá nguy hiểm.”
Sau khi ném lại câu nói này, cô liền chạy xe đuổi theo.
Eva giật mình, phản ứng lại sau hai giây, bận rộn hô: “Vậy, vậy có cần tôi đi theo giúp đỡ không?!”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Eva chỉ nhất thời không chú ý đến đã nhìn thấy ánh sáng phát ra từ xe máy của Thích Mê càng ngày càng nhỏ, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía nhà trẻ sau lưng một cái, cắn răng, vẫn đuổi theo phía sau.
Ôi ông trời của tôi, cô ấy vẫn là cô giáo mà vừa rồi một đám nhỏ ngốc nghếch vây quanh sao?
Đây là một cỗ máy g.i.ế.c người mới đúng!
Chưa từng nhìn thấy người còn muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt như vậy bao giờ!
*
Vừa mới chạy qua chỗ ngoặt của con đường, Eva đã nghe thấy một tiếng vang của xe máy đổ ở ven đường.
Cô ấy bước nhanh hơn, lần theo ánh sáng từ đèn xe chạy đến, trong một đầu của con ngõ nhỏ cũng được coi như là rộng rãi người mặc áo choàng và con sư tử biến dị kia bị chặn lại đường cùng.
Còn Thích Mê, đang rút loan đao ra, từng bước một đi qua phía bọn hắn.
Đại khái là tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của đồng loại, sư tử biến dị phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng, không uy phong như vừa rồi nữa mà ủ rũ cụp hai tai với đuôi lại, chở người mặc áo choàng chậm rãi lùi ra.
Thích Mê từng bước ép sát, bọn hắn liên tục lùi về phía sau.
Vào lúc này, người mặc áo choàng rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa, hắn không dám chọc vào kẻ điên Thích Mê này: “Người đẹp ơi, tôi sai rồi… Tôi không nên chọc vào cô, tha cho tôi đi, có được không? Tôi đồng ý với cô, tôi lập tức rời khỏi nơi này!”
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thấy bước chân của Thích Mê không ngừng lại, hắn sợ đến nỗi giọng phát run: “Bà cố nội ơi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi, tôi muốn đi tìm [Ảnh], cô chỉ cần thả cho tôi một đường, tôi lập tức đi ngay, sau này cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa có được không?!”
Bước chân của Thích Mê dừng lại, nhìn chằm chằm hắn: “Anh muốn đi tìm Ảnh?”
Người mặc áo choàng gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn tìm Ảnh, chỉ tình cơ đi qua nơi này… Thật xin lỗi, tôi không cố ý chọc phải các cô đâu.”
Thích Mê: “Anh biết [Ảnh] ở đâu?”
Người mặc áo choàng: “Nghe nói là đang ở bờ biển Bất Dạ Thành, địa điểm cụ thể… Tôi, tôi còn phải đi tìm tiếp.”
“Bất Dạ Thành?”
Thích Mê hỏi một câu, người mặc áo choàng trả lời một câu, căn bản không có hề do dự: “Đúng vậy, là một thành phố có ánh sáng, chỉ cần đến gần bờ biển đó, sẽ có thể nhìn thấy ngay.
Thích Mê khoanh tay: “Nhưng bờ biển lớn như thế, anh tìm thế nào?”
Người mặc áo choàng bị đẩy gần đến đường chết, gắt gao quay đầu lại nhìn bức tường phía sau mình, cúi thấp đầu nói: “Giữa những người tiến hoá của chúng tôi có sự cảm ứng đặc thù, rất dễ dàng có thể tìm thấy.”
Thích Mê bừng tỉnh: “Vậy bây giờ anh cảm ứng được [Ảnh] đang ở nơi nào?”
Người mặc áo choàng: “Đông, hướng Đông Nam, có điều cảm ứng rất yếu ớt.”
Thích Mê gật gật đầu như có điều suy nghĩ, nhấc chân tiến lên phía trước.
Người mặc áo choàng sợ hãi đến cực điểm, vừa nhìn thấy cô đi đến gần, hắn nhanh chóng mệnh lệnh cho sư tử biến dị nhảy lên trên nóc nhà, muốn bỏ chạy.
Ánh mắt Thích Mê loé lên, ném loan đao ra ngoài đ.â.m trúng chân sau của sư tử biến dị.
Sư tử biến dị đau đớn cả người nghiêng ngả, hất người mặc áo choàng trên lưng xuống mặt đất, oành một tiếng, nện mạnh xuống mặt đất.
Năng lực của Ngự Thú Sư thật tốt, nhưng Ngự Thú Sư chỉ có thể dựa vào mãnh thú hoặc là vật được triệu hoán để chiến đấu, bản thân thì quá yếu đuối.
À không, sau khi người mặc áo choàng nện từ trên cao xuống mặt đất, tứ chi cũng giống như đi mướn, bò cũng không bò dậy nổi.
“Đừng sợ, tôi đổi ý rồi, không g.i.ế.c anh nữa.” Thích Mê thu đao lại.
Người mặc áo choàng sững sờ, vui vẻ ngẩng đầu lên: “Cô, cô nói thật sao?”
“Tất nhiên, tôi giữ anh lại vẫn có ích mà…”
“Có ích?” Người mặc áo choàng dán lưng lên tường, sợ hãi nhìn chằm chằm thích Mê. Mũ trên áo choàng to lớn che lấp lại, nửa khuôn mặt của hắn bị bóng đen chiếm mất, chỉ lộ ra cái cằm lún phún những sợi râu màu xanh.