Tiểu Lãng Dữ: “Thuốc một ngày ba lần, có một số loại thuốc một ngày hai lần, em sẽ nhắc để cô nhớ.”
“Ừm… Cảm, cảm ơn em nha.” Khóe miệng Thích Mê cứng đơ, tiếp nhận nước ấm và thuốc từ cậu bé.
Cô không biết mình nên nói như thế nào, nếu cô không thấy Lãng Dữ xé nát con sư tử biến dị như túm nhánh cỏ khô, có khả năng cô sẽ cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện ân cần, nhưng hiện tại…
Cô chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Dường như nhận ra Thích Mê tươi cười mất tự nhiên, Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày lại: “Em biết là cô giáo Thích đã cứu em, mẹ em từng nói với em phải biết báo đáp ân tình, cho nên em sẽ giống Ultraman bảo vệ cho cô giáo Thích.”
Nói xong, cậu bé vô cùng nghiêm túc khoa tay múa chân tạo dáng Ultraman, khuôn mặt nhỏ tròn vo nghiêm nghi, nghiễm nhiên vẫn là dáng vẻ của một học sinh lớp chồi.
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Thích Mê dường như đã thoải mái hơn một chút, Tiểu Lãng Dữ thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật…
*
Vài phút sau, một ngọn lửa bốc cháy sáng ngời trong con hẻm nhỏ gần nhà trẻ.
Nhờ ánh sáng này, Thích Mê dùng d.a.o cắt bỏ một bên chân của sư tử biến dị, cẩn thận róc da lông bên ngoài xuống.
Eva đi tìm chút gia vị gần đó rồi quay về, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang dọn mấy cái ghế bên cạnh đống lửa, đưa lưng về phía Thích Mê, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Cậu bé vừa định trộm nhìn về phía sau đã bị Thích Mê quát khẽ ngăn lại, đành phải ngoan ngoãn thu hồi ý định của bản thân.
Eva đi ngang qua người cậu bé, vẻ mặt khó hiểu đi tới bên cạnh Thích Mê:
“Mấy người đang làm gì vậy?”
“Thứ đồ vật dính m.á.u này, không nên để trẻ
Nguyệt
con xem…” Nói xong, Thích Mê kéo ra một mảng da lông m.á.u chảy đầm đìa, ném lên trên mặt đất.
Eva như suy tư gì đó, liếc mắt nhìn bóng dáng Tiểu Lãng Dữ một cái, ngồi xổm xuống, lấy ra từng lọ gia vị vừa mới tìm được: “Không phải cô đã nói thằng nhóc đó tự tay xé xác con sư tử kia sao, còn sợ nhóc không thể xem thứ đồ vật dính m.á.u này?”
“Đúng là chính tay cậu nhóc đã làm, cho nên mới càng phải cẩn thận.” Thích Mê ngước mắt nhìn cô ấy một cái: “Tôi không muốn một đứa nhóc mới bốn tuổi học cách tàn sát từ sớm.”
Eva vẫn không hiểu: “Nhưng không phải hôm nay cậu nhóc đó đã cứu cô sao? Nhóc vẫn luôn bảo vệ cho cô, không phải như vậy là chuyện khá tốt đấy ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Tốt?” Thích Mê đột nhiên ngừng tay, nghiêm túc ngẩng đầu, “Không sai, hôm nay là cậu nhóc bảo vệ tôi, nhưng về sau thì sao? Để nhóc lớn lên trở thành một kẻ g.i.ế.c chóc thành tánh thì tính làm sao bây giờ? Sau này nếu như có người mở miệng gây hấn hai câu, nhóc liền sẽ g.i.ế.c người thì sao hả? Nếu người kia là tôi, lúc đó cô nói xem là tôi g.i.ế.c nên g.i.ế.c nó hay là để nó g.i.ế.c mình?”
Eva bị mấy câu hỏi này làm cho á khẩu không trả lời được, yên lặng cúi đầu nhìn về phía dòng chữ trên mấy lọ gia vị, không nói nữa.
Thích Mê nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Lãng Dữ: “Ngồi thẳng lên, nếu không sẽ bị cong cột sống.”
Eva cũng bất giác làm theo, cạn lời nhìn về phía cô: “OK, cô đã thành công làm tôi nhớ tới người mẹ hay chỉnh dáng của mình……”
Thích Mê cười khẽ, tiếp tục cúi đầu làm việc.
*
Hai người phân chia công việc rõ ràng,
Thích Mê phụ trách thái thịt, Eva phụ trách ướp, mùi hương nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ con hẻm nhỏ.
Đống lửa phía trên có cái ván sắt đã cháy đến đỏ bừng, Eva mới vừa gắp một miếng thịt được ướp đặt lên trên, trong nháy mắt, toàn bộ miếng thịt chuyển từ đỏ sang trắng, bởi vì thịt được thái mỏng, áp sơ hai mặt đã chín ngay.
Eva gấp không chờ nổi bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt xuống, phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “OMG! Món này ngon quá đi mất!”
Thịt sư tử biến dị béo nhưng không ngán, dày nhưng không quá mỏng, có thể nói là mỹ vị.
“Vậy nướng hết một lượt đi.” Thích Mê ngửi được mùi thịt nướng BBQ này, cũng thèm không chịu được. Sau khi thái gần hết tảng thịt nhỏ, cô lập tức rửa tay sạch sẽ, ngồi lại đây.
Ăn một miếng thịt, ngon muốn bay lên trời.
Họ không rảnh rỗi nói chuyện, hết lượt này đến lượt khác cho thịt vào miệng, ăn đến mức môi bóng lưỡng.
Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ như mỉm cười, giơ tay lau miệng cho cô: “Cô giáo Thích ham ăn như mèo vậy.”
Thích Mê cười cười, sau đó thổi miếng thịt cho nguội, đưa tới trước mặt cậu bé: “Muốn nếm thử hay không?”
Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Cô ăn đi, em không đói bụng.”
Thích Mê cũng không khách khí với cậu bé, ăn hết ngay. Sau khi dáng vẻ ham ăn xuất hiện, cô cũng không quan tâm đến hình tượng cô giáo, ăn liên tiếp không ngừng. Một chậu thịt còn chưa đủ, hai người lại ngồi vào sau hẻm nhỏ tiếp tục thái ướp thịt.