Sau khi ăn uống no nê, Eva mới nhớ tới chuyện chính: “Đúng rồi Mê à, tiếp theo cô có tính toán gì không?”
Thích Mê suy nghĩ, trả lời: “Trồng ít gì đó đi, bọn nhỏ phải ăn ít rau củ và trái cây.”
Eva nghiêng đầu: “Trồng cái gì? Mê, cô muốn tiếp tục sinh sống ở chỗ này sao?”
Thích Mê cười cười: “Mang theo nhiều đứa trẻ như vậy, chẳng lẽ lại không sống?
“Cho nên tôi đã nói cô phải nghe tôi mà!”
Eva nói: “Tôi tin rằng hai người chúng ta sẽ có thể thoát ra được khỏi ngày tận
thế này!”
Thích Mê cúi đầu thái thịt, giọng nói trầm đi vài phần: “Tôi nói rồi, tôi là giáo viên của bọn nhỏ, tôi không thể bỏ mặc chúng được.”
Môi Eva mấp máy, tựa hồ như còn muốn nói gì đó, cuối cùng, cô ấy thở dài:
“OK OK, tôi không muốn chúng ta tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, nếu không lại cãi nhau đến không thoải mái.”
Hai người im lặng, sau đó ai làm việc người nấy.
Không bao lâu, họ lại ướp ra được một chậu thịt đỏ tươi.
Eva bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đánh vỡ sự im lặng: “Cô nói xem những người tiến hóa kia, khi nào mới có thể tìm được Ảnh?
Nếu đi được nửa đường đã c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ở chỗ này
chờ đợi sao?”
Những lời này đã nhắc nhở Thích Mê, sau khi lau khô tay, cô móc di động ra.
Sau thời gian dài dùng điện thoại để chiếu sáng, pin ở góc trên bên phải hiển thị còn chưa tới 70%
Cô tìm kiếm vài thứ, đưa cho Eva xem một cái chấm đỏ đang chậm rãi chuyển động trên màn hình. Ứng dụng bọ rùa kia sử dụng Bluetooth để kết nối với điện thoại, có thể tiến hành theo dõi trên thời gian thực tế.
Eva nhíu mày: “Không phải anh ta bảo Ảnh ở phía đông nam sao, đi về phía Tây Bắc làm gì?”
“Ở góc Tây Bắc có vườn bách thú, hẳn là tới đó tìm động vật biến dị mới.” Thích Mê gật đầu, ý chỉ con sư tử biến dị được cắt ở bên cạnh, “Dã thú của anh ta đang ở đây rồi.”
“Trời ạ, với tốc độ hiện tại của anh ta, khi nào mới có thể tìm được Ảnh chứ?” Eva lo lắng trả lại di động.
Nguyệt
“Không biết……”
Thích Mê thở dài, bỗng dưng trong đầu cô có ý tưởng lóe lên, sau khi lau khô tay cô liền tới bên cạnh Tiểu Lãng Dữ, ánh mắt mang theo dò xét: “Em có thể cảm nhận được [Ảnh] không?”
Nếu lời nói của ngự thú sư kia là sự thật, người tiến hóa cảm nhận được họ là người của thế giới này thì Tiểu Lãng Dữ hẳn là cũng có thể cảm nhận được [Ảnh].
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hơn nữa trong thời điểm ngự thú sư kia tới, rõ ràng Tiểu Lãng Dữ đã phát hiện ra, nếu không cũng sẽ không chủ động nói muốn đi giúp cô.
Eva bừng tỉnh nhận ra, cũng bước tới.
Tiểu Lãng Dữ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn các cô, nhỏ giọng hỏi: “Ảnh gì cơ ạ?”
Thích Mê: “Chính là căn cứ do người tiến hóa thành lập, em có thể cảm nhận được nó không? Nói đó hẳn là có không ít người tiến hóa.”
Tiểu Lãng Dữ mím môi, dừng một chút, trả lời: “Ừm, có thể cảm nhận được, nhưng rất ít.”
Thích Mê nhíu mày: “Đại khái ở hướng nào?”
“Hướng…….” Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, vươn ngón tay chỉ tới một nơi tối tăm, “Có lẽ là ở bên kia.”
Thích Mê nhìn theo hướng ngón tay của cậu bé, ra hiệu cho Eva, Eva nghiêm túc gật đầu: “Ừm, là hướng Đông Nam.”
Thích Mê như suy tư gì đó, xoay người đi về phía sau hẻm nhỏ.
Eva đuổi theo: “Mê à, chúng ta có tên nhóc này thì có thể nhờ cậu bé dẫn đường để chúng ta tìm [Ảnh], hoàn toàn không cần chờ người kia nữa.”
Thích Mê cầm d.a.o tiếp tục bận việc: “Ừm, hẳn là không cần tiếp tục đợi.”
“Thế thì cô còn thất thần làm cái gì vậy? Chúng ta ăn xong lập tức xuất phát đi!” Eva hưng phấn nói.
Thích Mê như đã tính toán xong xuôi, không chút hoang mang cắt thịt: “Gấp cái gì, tôi vẫn chưa tìm được xe buýt…..”
Eva nghe xong giống như bị xúc phạm, nhún vai: “Không phải chứ, cô còn muốn cướp xe?”
“Đúng vậy, nếu không chúng ta sẽ đi tới đó bằng gì? Cô biết nơi đây cách bờ biển bao xa không? Nếu như không lái xe thì làm sao có thể đảm bảo mấy đứa nhóc an toàn?”
“OK OK, tôi hiểu rồi, tất cả đều là vì đám nhóc ngốc nghếch đó phải không?” Eva cạn lời trợn trắng mắt.
Thích Mê cười cười, bưng chậu thịt ướp xong, lại ngồi xuống bên cạnh lửa.
*
Sau khi ăn uống no đủ, ba người mang theo xô sắt trở về lớp Nha Nha.
Đúng lúc nghỉ trưa, mười mấy đứa nhóc đều đã ngủ, vô cùng yên tĩnh.
Những chỗ trống trên kệ ở hành lang đều được bọn nhóc treo tranh vẽ, trên tác phẩm còn có tên của chúng được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thích Mê nhìn từng bức tranh, theo thói quen dùng điện thoại di động chụp lại.
Đột nhiên nhìn thấy tranh của Triệu Nhất Triết, bước chân cô dừng sững, lập tức gọi Eva tới. Ngón tay chỉ tới một người cao cao gầy gầy, tóc vàng cuộn sóng, cười khẽ: “Xem kìa, cô cũng có ở đây này.”
Eva nhìn lướt qua, trên mặt tràn ra ghét bỏ: “Tôi xấu như vậy sao?”