Thích Mê phát hiện ra, dùng sức giẫm chân phanh lại.
Người phụ nữ bị văng ra xa
Khóe miệng Thích Mê hiện lên nụ cười.
Trong quy tắc không hề nói cô không được điều khiển tốc độ xe nhanh hay châm, cô cũng xem như không làm trái luật, dù sao xe này cũng toàn ma quỷ, không cần phải đảm bảo an toàn cho đám ‘quỷ’ bọn họ, lái xe dựa vào tâm trạng của cô, muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
Cho nên Thích Mê vừa nhấn chân ga vừa phanh lại, chạy một đường như g.i.ế.c người. Cũng bởi vì như thế mà các hành khách quỷ đang đứng liên tục la lên ngắt quãng,
chợt cao chợt thấp, lúc xe tăng tốc âm điệu chói tai, lúc phanh lại, âm điệu lại đột ngột im bặt, nghe có chút buồn cười không thể diễn tả nỗi.
Đột nhiên, một con ch.ó đen bất thình lình lao vụt ra giữa đường, Thích Mê vội vàng đánh lái đổi hướng, giẫm ga phanh lại, kịp thời tránh được con ch.ó này.
Bíp bíp!
Sau hai tiếng bóp còi, chó đen sợ tới mức co giò bỏ chạy.
Nguyệt
Thích Mê hoàn hồn, lập tức nhìn qua kính chiếu hậu, tức khắc cười phá lên.
Các hành khách ma quỷ trong xe một đám không ai thắt dây an toàn, sau một thao tác khẩn cấp của cô, tất cả theo quán tính mà ngã hết sang một bên. Có người té ngã trên đất, dạng thành hình chữ X, đầu không biết đã rơi ở đâu.
Thích Mê thu hồi nụ cười, tự trấn an bản thân kéo kéo dây an toàn, tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Vài phút sau, tới trạm dừng chân thứ hai.
Không biết có phải bị kỹ thuật lái xe của Thích Mê dọa sợ hay không, lần này quỷ xuống xe cực kỳ nhiều, lần lượt nối đuôi nhau, chỉ trong chốc lát, tầng một bên trong xe đã vơi đi một nửa. Người phụ nữ mặc váy đỏ đã có chỗ ngồi cũng không còn tức giận, dang vẻ an tĩnh khác hẳn vừa rồi.
Sau khi dòng ma quỷ qua đi, vị trí trạm dừng chân màu xanh nhanh chóng trở nên trống vắng, chỉ có một người đàn ông mặc áo gió màu đen còn đứng ở đó.
Người đàn ông gục đầu, tóc mái hơi xoăn màu đen che đi đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Mà thực ra cũng không có thể gọi là một người đàn ông được, nên gọi là một thiếu niên thanh tú sạch sẽ thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người này không có hơi thở của ma quỷ, chẳng lẽ là con người?
Lớn lên đẹp như vậy, hẳn là không phải quái vật.
Là người chơi ngày tận thế hay là người tiến hóa?
Khi cô đang tập trung hoài nghi vài giây, thiếu niên đã di chuyển, hơi khom mình, một chân bước lên xe, giày bốt Martin đạp lên trên mặt đất, gõ vang lộp cộp mạnh mẽ, lập tức đi thẳng tới giữa hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.
Đối diện giữa lối đi nhỏ, Thích Mê vừa nhấc mắt là có thể thấy cậu ngay.
Thích Mê đóng cửa xe, vừa lén nhìn thiếu niên thần bí này, vừa chậm rãi khởi động xe buýt.
Có lẽ người phụ nữ mặc váy đỏ đã nguôi cơn tức giận nên sau khi tiếng huýt sáo của đám quỷ tạm ngừng, hành khách trong xe đều yên lặng ngồi xuống vị trí.
Dọc theo đường đi, Thích Mê không chỉ quan sát tình hình giao thông mà còn thường xuyên chú ý đến cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên ngồi ở đằng sau lưng cô, không biết là bạn hay là địch, một khi bắt đầu tấn công thì vị trí này của cô vô cùng bị động, cần phải thận trọng đánh đòn phủ đầu trước khi cậu ta hành động.
Thích Mê lái xe vô cùng cẩn trọng. Tất cả ma quỷ lúc trước trong xe đều rất yên ắng, cô có thể muốn làm như thế nào thì làm, nhưng hiện tại trong xe có thêm một hành khách đúng nghĩa, cô không dám vừa phanh gấp vừa đạp ga, nếu không gặp phải người nóng nảy sẽ đánh cho cô một trận nhớ đời.
Lái xe ổn định, xe im ắng. Thiếu niên sau khi lên xe cũng không có quá nhiều động tĩnh, thắt dây an toàn xong xuôi liền lười biếng dựa vào chỗ ngồi.
Chẳng bao lâu sau họ đã đến trạm dừng chân thứ ba, Thích Mê tấp vào lề rồi dừng lại.
Tầng một tầng hai đi xuống không ít hành khách, vội vội vàng vàng đi, giống như gấp không chờ nổi phải rời khỏi chiếc xe này.
Một nhà ba người đứng đợi ở trạm dừng chân mới vừa đặt chân lên xe, không biết thấy cái gì, hai vợ chồng lập tức nắm tay đứa con kéo xuống xe, còn vẫy vẫy tay với Thích Mê, ý bảo bọn họ không ngồi.
Thích Mê nhướng mày khó hiểu, quay đầu nhìn lại, chỉ còn một người. Hành khách tầng một bỏ đi sạch sẽ, mấy chục chỗ ngồi kia đều trống không, chỉ còn thiếu niên mặc đồ đen kia ngồi ở giữa hàng ghế cuối cùng, khoanh tay bắt chéo chân, lẳng lặng ngồi ở đó.
Thích Mê hoài nghi nhìn chằm chằm cậu hai giây, cởi bỏ dây an toàn trên người, đi lên tầng hai.
Tầng hai đã vãn đi một ít, đại khái chỉ còn một nửa hành khách.
Khi cô quay lại tầng một, thiếu niên đã đổi chỗ đến góc hàng ghế cuối cùng.