Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 69



Có lẽ vì cảm thấy Thích Mê nhìn mình quá lâu nên thiếu niên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp hơn. Cậu khoanh tay, cổ tay áo khoác gió màu đen để lộ ra cổ tay rắn chắc trắng nõn, hình như có đeo thứ gì đó, được buộc bằng một sợi dây đỏ.

Thích Mê nhớ đến thủ tục tài xế phải kiềm chế không được nói chuyện với hành khách nên xoay người ngồi trở lại vị trí của mình.

Xe lại một lần nữa khởi động.

Dọc theo đường đi bình an không có bất cứ chuyện gì xảy ra, không có chó mèo đột nhiên vụt ra, hành khách đợi xe ở xa ai nấy đều vẫy vẫy tay với cô, không lên xe.

Bao gồm cả người phụ nữ mặc đồ đỏ có trong quy tắc.

Hơn nữa rất kỳ quái, lần này mặc dù người phụ nữ mặc đồ đỏ không hề lên xe nhưng hành khách bên trong cũng đều im ắng, không la hét. Người phụ nữ ở tầng hai hỏi cô có đến đường Tường Sơn Bắc hay không còn chưa tới trạm đã vội vội vàng vàng theo dòng ma quỷ xuống xe.

Rõ ràng bảng tuyến đường viết trạm tiếp theo sẽ tới đường Tường Sơn Bắc, người phụ nữ chưa đến nơi đã vội chạy đi.

Thích Mê cởi bỏ dây an toàn, lại lên tầng hai nhìn một chút ——

Trống vắng không một bóng quỷ, cực kỳ yên lặng.

Chỉ mới đi qua năm sáu cái trạm dừng chân, mà trong xe đã không còn hành khách.

Ngoại trừ thiếu niên mặc đồ đen kia.

Thích Mê có cảm giác không đúng, giậm chân đi xuống tầng, đứng ở bên cạnh thiếu niên.

Nguyệt

Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng từ khi cậu lên xe đã có nhiều ma quỷ xuống xe như vậy, có ma quỷ còn không dám lên, tuyệt đối có vấn đề!

Thiếu niên nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt, dưới sự giám sát của Thích Mê, xương quai hàm của cậu khẽ căng rồi lại buông thõng, yết hầu không tự giác lăn lên xuống, yên lặng nuốt nước bọt.

Thiếu niên: “…”

Đột nhiên cảm giác có một luồng sáng trắng xuất hiện ngay trước mắt.

Thiếu niên khẽ hé mắt, nương theo khe hở xuyên qua những sợi tóc, nhìn thấy Thích Mê đang cầm trong tay một con dao, lúc đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt đảo qua, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ý vị.

Cái gì cô cũng chưa nói, nhưng tựa như tất cả đã biểu thị sinh động hai chữ [uy hiếp].

Ý tứ rõ ràng được truyền tải đến chàng thiếu niên: Cậu nhóc, nếu dám giở trò với tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến cậu sẽ không sống sót mà xuống xe.

Thích Mê cảm thấy chỉ có một mình mà có thể làm ma quỷ sợ hãi đến như vậy, tất nhiên không phải là người dễ đối phó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dù là bạn hay là địch, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.

Cửa sổ trước kia bị cô đánh vỡ vẫn hoàn hảo không có chút hao tổn gì, chứng tỏ kết giới vẫn chưa bị phá, vì thế Thích Mê quay trở về vị trí tài xế, tiếp tục lái xe lên đường.

Bên trong xe yên tĩnh chỉ có Thích Mê lái xe và cậu thiếu niên ngồi ở phía sau xe.

Hai người cách nhau rất xa nhưng lại ngồi chung trong cùng một chiếc xe nên trông qua có vẻ rất thân thiết. Thích Mê thỉnh thoảng ngẩng đầu, liếc mắt một cái qua gương chiếu hậu là lập tức có thể thấy cậu thiếu niên nhắm mắt bên cạnh cửa sổ ngay.

Giống như cậu cố ý ngồi ở chỗ đó để cô tiện theo dõi cậu vậy.

Mấy trạm dừng kế tiếp cũng không ngoại lệ, không có một hành khách nào lên xe.

Chiếc xe buýt du lịch này đột nhiên biến thành một chiếc xe chuyên dụng của cô và chàng trai.

Thích Mê suy nghĩ một chút, nếu cậu thiếu niên này thật sự là kẻ địch thì cô không thể nào ứng phó dễ dàng được. Muốn đảm bảo an toàn, cô nên kiểm tra [Cánh cửa tử thần] của chàng trai này thì hơn.

Thế là cô nhẹ nhàng chạm vào mí mắt mình, gọi [Đôi mắt tử thần] thức tỉnh.

Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt tuấn tú của chàng trai hiện lên vô vàn đường cong đủ màu sắc, chia thành nhiều khu vực.

Giống như phát hiện ra điều gì đó, chàng trai bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt bị che dưới mái tóc kia. Vài giây sau, cậu khẽ cười, lấy điện thoại di động ra lắc lắc, dịu dàng nói: “Đừng lo, tôi chỉ tới làm nhiệm vụ thôi.”

Giọng nói này nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo chút cảm giác lười biếng rất dễ nghe.

Thích Mê liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.

Sau khi giơ tay che đi [Đôi mắt tử thần] cô đạp chân ga nhanh chóng tăng tốc độ.

Cô không nhìn thấy [Cánh cửa tử thần] của chàng trai.

Tuyệt đối không thể ra tay trước được.

Quy tắc năm từng nói hành trình ước chừng một giờ hai mươi ba phút nhưng sau khi không có hành khách nào lên xe thời gian đã rút ngắn đi rất nhiều. Lúc xe bus đi đến trạm cuối cùng ở đường Phong Đô, tổng cộng thời gian mới chỉ mất có một giờ sáu phút.

Sau khi xe dừng lại, Thích Mê lập tức cởi dây an toàn rồi đứng lên, im lặng nhìn chằm chằm chàng trai.

Cậu thiếu niên giống như vừa mới tỉnh ngủ, ngồi ngây ngốc vài giây. Sau khi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cậu đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa xe.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com