Thích Mê đứng dậy, nhịn không được nhỏ giọng châm chọc: "Khá lắm, đây là loại sở thích đặc biệt gì chứ?"
Bàn ở trong siêu thị thật sự rất thoải mái ư?
Đại khái là vì để xác minh suy đoán của cô, lúc này gian phòng lại thấp thoáng truyền đến vài tiếng phụ nữ hờn dỗi.
Đồng thời, thanh âm của người đàn ông cũng càng lúc càng nặng nề.
Lãng Dữ vừa mới bắt đầu còn chưa rõ tình huống này là gì, hiện tại vừa nghe đã hiểu được ở bên trong đang có cảnh xuân, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống.
Kiều Dã ghét bỏ nhíu mày, không biết nên làm thế nào đành xoay người lại.
Chỉ có Thích Mê là đứng tại chỗ, giống như cái bóng đèn lớn mấy ngàn oát, bất động nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ kia.
Nguyệt
Thậm chí còn muốn đi qua đó xem một chút.
Cô muốn xác nhận người đàn ông kia có phải là người cao to lúc trước đã gặp hay không, nhưng vừa nghĩ tới loại hình ảnh này, cô vẫn có chút không dám nhìn thẳng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô liếc mắt nhìn mấy kệ hàng rơi xuống đang nằm trên mặt đất, nhấc chân dùng sức đạp một cái thật mạnh.
Loảng xoảng!
Thanh âm thật lớn nổ tung ở bên tai, trong siêu thị trống trải lúc này vọng lại âm thanh rất lớn.
Mấy phút sau, cửa lớn nhà kho ầm ầm mở ra.
Một ánh mắt bất thình lình xuất hiện, một người phụ nữ có một chiếc xúc tu thật dài từ bên trong đi ra, mái tóc của cô ta rối tung hỗn loạn, vừa nhìn thấy ba người bọn Thích Mê, thân hình của cô ta dừng sững, chèm chẹp nuốt nước bọt ở trong miệng xuống.
"Anh yêu, là đồ ăn, chẹp - - " Nữ quái vật vui vẻ hô lớn về phía trong căn phòng một tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người bọn họ, một người đàn ông từ trong phòng đi ra.
Hai cánh tay của người đàn ông để trần, vừa cao lớn vừa cường tráng, một cơ thể nổi đầy gân thịt, chỉ mặc một cái quần jean kéo căng thật chặt, lộ ra nửa người trên ở phía cánh tay cùng với bả vai đều xăm các loại hình xăm lộn xộn. Một tầng màng mỏng màu da rũ xuống, rủ đến trên đầu gối, trên cổ tinh tế có một cái đầu thật to, người đàn
ông vừa đứng lại, hai con mắt đen như chuông đồng phút chốc đã khóa chặt lấy Thích Mê.
Suy nghĩ vài giây, người đàn ông nhận ra: "Là cô?"
Lần trước mặc dù người đàn ông này chỉ đuổi theo Thích Mê một đoạn đường ngắn, nhưng vẫn còn nhớ kỹ hình dáng của cô, dù sao ở trong thế giới này, một sinh vật phụ nữ xinh đẹp đến như vậy đã sớm không còn tồn tại.
Thứ quý giá như thế, tất nhiên anh ta sẽ khắc sâu vào trong đầu. Anh ta nhìn Thích Mê, cái miệng rộng quỷ dị kéo lên: "Người đẹp, chúng ta thật sự đúng là có duyên phận, lần trước chỉ gặp qua một lần, đã làm cho tôi cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến cô đấy."
Thích Mê cảm thấy buồn nôn.
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, nữ quái vật bên cạnh thế nhưng lại mặc kệ, lập tức hắng giọng bày ra tư thái của người bạn gái chính thức: "Chẹp -- anh yêu, anh đang nói cái gì vậy!"
Người đàn ông không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Cút sang một bên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chậc – anh yêu, sao anh lại kéo quần lên thì không muốn nhận người như vậy chứ!" Nữ quái vật tức giận, một phen giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông muốn đòi một lời giải thích.
Nào ngờ vừa giơ tay đã bị người đàn ông tát cho cô ta một cái, lực độ rất lớn, nửa cái đầu của nữ quái vật trong nháy mắt đã vỡ vụn.
Nữ quái vật bị đau, kêu to lên một tiếng, lập tức vung cánh tay về phía người đàn ông để phát động thế tấn công.
Đáng tiếc cuối cùng không thể nào địch lại được người đàn ông, bị anh ta mỗi tay cầm lấy một chân, xé ra làm hai, cô ta bị người đàn ông xé sống ra làm thành hai nửa.
Nữ quái vật thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp kêu lên, đã bị ném xuống đất.
Vừa mới mấy phút trước là cảnh xuân rực rỡ, mấy phút sau đã là cảnh m.á.u me bạo lực.
Thích Mê không khỏi hít sâu một hơi.
Người đàn ông vừa có động tác bước về phía trước một bước, Lãng Dữ đã lập tức nhấc chân, chắn ở trước người Thích Mê.
Cùng lúc đó, Kiều Dã lui về phía sau hai bước, đi tới phía sau cô.
Nhìn hai người đàn ông một trước một sau phản ứng hoàn toàn khác nhau, Thích Mê cười khẽ một tiếng. Sau khi liếc mắt nhìn Kiều Dã, cô tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở Lãng Dữ: "Đừng quên, chúng ta còn phải câu cá nữa."
Lãng Dữ nghiêng đầu: "Câu như thế nào?"
Thích Mê nhìn người đàn ông phía trước một cái, đề nghị: "Trước tiên chạy đi."
"Ừm."
"Ba... hai... " Thích Mê nhỏ giọng đếm, mũi chân lặng lẽ dịch về phía cửa chính của siêu thị.
Kiều Dã cũng nhìn ra hai người bọn họ đang có mưu đồ bí mật, nhưng lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, thân thể nghiêng về phía trước vừa định dán sát vào Thích Mê gần thêm một chút, chợt nghe thấy cô hô một tiếng "Chạy".
Một giây sau, Thích Mê và Lãng Dữ nhanh chóng chạy đi chỉ để lại một mảnh tàn ảnh, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt cậu ta.
“!!!”
Kiều Dã cả kinh, sau khi phản ứng lại thì lập tức kéo cái chân bị thương cố sức chạy ra bên ngoài.
"Này! Các người chờ tôi một chút!" Cậu ta vừa chạy vừa hô, gấp đến độ mồ hôi lạnh tuôn cả ra.
Nhưng đáp lại cậu ta chỉ có tiếng bước chân không ngừng đi xa. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thích Mê và Lãng Dữ đã trượt xuống thang cuốn, đi tới cửa tầng một.
"Các người cho rằng có thể thoát ra khỏi đây được sao?!" Người đàn ông không chút hoang mang nhét hai ngón tay vào miệng, thổi ra một tiếng huýt sáo du dương vang dội.
Trên đường phố vang lên một trận ồn ào rầm rập, rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, càng ngày tiếng dồn dập càng đến gần bọn họ.
Thích Mê và Lãng Dữ vừa mới đứng ở giữa con đường phố, từng con quái vật đã từ trên nóc nhà thấp bé bên đường nhảy xuống, rậm rạp ầm ĩ vây quanh ngăn chặn bọn họ, cơ hồ là không hề có góc chết.
Ngoại trừ phía trước và phía sau con đường phố, ở trên nóc nhà cũng có từng con từng con ghé vào bên mép, hai con mắt lồi ra nhìn thẳng về phía bọn họ.