Đúng như lời Kiều Dã đã nói, phải có đến hàng trăm con quái vật.
Rất rõ ràng, những con quái vật này không giống với mấy con quái vật du đãng không có tổ chức mà bọn họ đụng phải lúc trước, tất cả bọn chúng đều đã tập hợp thành một tổ chức có quy mô lớn để tiến hành hành động, bình thường bọn chúng che dấu cũng rất là tốt, chỉ khi nào đến thời điểm hành động bọn chúng mới toàn thể xuất kích.
Làm cho người khác khó lòng phòng bị được.
Thích Mê nhìn đám quái vật xung quanh nở nụ cười quái dị, đột nhiên lui về phía sau một bước, hô to một tiếng: "Ai da, thật là nhiều quái vật, tôi sợ quá đi mất!"
Lãng Dữ quay đầu lại: "...?"
"Cậu xem tôi diễn xuất như vậy có được không?" Thích Mê nhìn chằm chằm vào phản ứng của đám quái vật, nhỏ giọng hỏi lại cậu.
Lãng Dữ mím môi dưới, thật sự là khó có thể làm trái với trái tim của mình, hơi cúi người xuống, ghé sát vào bên tai cô trả lời: "Hơi giả..."
"Vậy sao?"
Thích Mê ngẩn ra, cô còn cảm thấy mình diễn thật sự không tệ, rất có cảm giác mảnh mai yếu đuối.
Khi hai người họ không coi ai ra gì nhỏ giọng thì thầm, đám quái vật ở phía siêu thị bỗng nhiên tránh ra thành một con đường, người đàn ông lấy tay bóp cổ Kiều Dã, giống như kéo theo một túi gạo, lững thững đi tới.
Vừa rồi Thích Mê kêu to một tiếng, người đàn ông nàyngược lại thật sự tin là thật, giọng nói rất vui vẻ: "Như thế này đã sợ? Đáng sợ hơn nữa cô còn chưa nhìn thấy đâu... Nhưng mà nếu như cô có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cam đoan, cô có thể rất là an toàn."
Thích Mê ra vẻ sợ hãi giơ hai tay lên: "Tôi nghe, tôi nghe."
Người đàn ông đắc ý cười cười, một tay quăng Kiều Dã xuống mặt đất, ra lệnh cho những con quái vật kia: "Đi lấy xe tới đây, đem toàn bộ hàng hoá này chất lên!"
"Lão đại thật trâu bò!"
Bên trong đám quái vật này cũng không thiếu vài tên rất giỏi vỗ m.ô.n.g ngựa nịnh hót, sau khi nói xong những lời này thì chúng cùng kéo nhau xuống, giơ tay lên bắt tay vào làm việc.
Người đàn ông rất hưởng thụ, khóe miệng kéo lên đến mang tai không buông xuống được, một đôi mắt đen đánh giá Thích Mê, sinh động thuyết minh hai chữ hạ lưu. Đột nhiên nhìn thấy thanh loan đao nằm ở trên thắt lưng của Thích Mê, đôi lông mày của anh ta nhíu lại thành một đường.
“Cô, cởi thứ đó ra cho tôi.” Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Thích Mê theo ánh mắt của người đàn ông nhìn lại, vừa nhìn đã hiểu ra, ngoan ngoãn cởi thanh loan đao ở trên thắt lưng của cô ra, ném xuống đất: “Xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng người đàn ông vẫn hơi lo lắng bước tới: “Cô không còn giấu giếm thứ gì ở chỗ nào khác chứ?" Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra muốn lục soát trên người Thích Mê
Thích Mê vô thức lùi về phía sau, Lãng Dữ ngay lập tức che chắn cho cô.
Đôi mắt của cậu bị vải đen che lại, mặc dù nhìn không ra cảm xúc, nhưng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể cậu vẫn thể hiện sự khó chịu:
"Anh đừng có mà quá đáng."
Người đàn ông có dáng người vạm vỡ, vóc dáng cao lớn. Mặc dù dáng người của hai người bọn họ không kém nhau nhiều lắm, nhưng mà mang vẻ ngoài thanh tú của Lãng Dữ cùng với khí chất điềm đạm của cậu đem đi so sánh với người đàn ông sẽ thật sự thấy rõ sự khác biệt, cơ thể cũng gầy hơn nhiều so với anh ta.
Người đàn ông đương nhiên không để Lãng Dữ vào trong mắt, sau khi quét mắt nhìn cậu một cái, anh ta lập tức nắm chặt bàn tay tung cú đ.ấ.m về phía khuôn mặt của cậu.
Lãng Dữ đúng lúc nghiêng người né tránh, vừa định ra tay phản kích lại,chợt nghe thấy tiếng Thích Mê ho nhẹ lên một cái. Cậu dừng lại động tác, mơ hồ nhìn thấy Thích Mê lắc lắc đầu, liền thuận theo buông bàn tay xuống, đứng sang một bên.
Thích Mê tiếp lời của người đàn ông, cô thọc tay vào trong túi áo và túi quần móc ra: "Tôi cũng chỉ có một con d.a.o đó mà thôi, mang theo bên người chỉ để hù dọa người khác... Trên người của tôi không còn cái gì hết, anh nhìn mà xem, đều không có gì cả." Cô lật ống tay áo và ống quần lên, tự chứng minh bản thân mình trong sạch cho người đàn ông xem, lại cố ý nói sang chuyện khác, "Anh nói chỉ cần tôi nghe lời thì sẽ đảm bảo sự an toàn cho tôi, vậy thì tôi sẽ nghe theo lời anh, anh cũng phải nói được làm được đấy nhé.”
Nguyệt
Trùng hợp lúc này đám quái vật đẩy một chiếc xe đi tới, người đàn ông quét mắt nhìn cô một cái, sau đó không tiếp tục lục xoát nữa: "Được rồi được rồi, tha cho cô, dù sao cô cũng không thể nào làm ra được chuyện gì...... Mau lên xe đi.”
Đó là một chiếc xe đẩy nhỏ ba bánh đơn giản dùng để giao hàng chuyển phát nhanh, thùng xe được làm bằng vật liệu kim loại chứa đầy hàng hóa vừa chen chúc vừa chật chội, nhất định phải khom lưng xuống thật sâu mới có thể chui vào trong được, ở bên trong còn có một mùi hôi thối khó chịu.
Thích Mê là người đầu tiên đi vào bên trong, tận lực rụt người dựa vào trong một góc tối, cô dịch người qua một bên chừa chỗ cho hai người còn lại.
Dưới chân cô còn có một vũng m.á.u bị dính vào, theo mức độ khô ráo không được cao của vết m.á.u này, thì có lẽ là chỉ vừa mới dính phải cách đây không lâu.
Không biết có phải là của Eva hay là Ngu San hay không.
Thích Mê vừa mới dịch người, còn chưa kịp điều chỉnh xong vị trí, Lãng Dữ đã bị thúc giục lên xe.
Vóc dáng một mét tám mấy của cậu sau khi chui vào, gần như không hề có một chút khe hở nào có thể di chuyển được, cậu cũng chỉ có thể dựa vào hai cánh tay chống vào hai bên trái phải của chiếc thùng sắt, cố định thân thể của mình, dành cho cô một vị trí.
Sau đó Kiều Dã cũng bị nhét vào, vị trí vừa mới cân bằng tốt lại bị phá vỡ.
Lãng Dữ bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy về phía trước, dán sát vào người của Thích Mê, hai người thoáng cái đã cách nhau rất gần, chóp mũi kề chóp mũi, đôi môi hồng nhuận của cô gần sát khuôn mặt cậu, giống như chỉ cần cậu vừa cúi đầu xuống là có thể hôn lên được.
Xuyên thấu qua tầng vải màu đen che phía trước đôi mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt tinh xảo kia của Thích Mê gần trong gang tấc, trong chớp mắt đã gõ vào trong trái tim cậu.