Tôi Mơ Thấy Sếp Ba Đêm Liên Tiếp

Chương 10



Cô gái đó vẫn cứ miệt thị tôi không ngừng.

Tôi nhắm mắt lại trong đau đớn.

Đúng vậy, nửa năm trước tôi đã nhận tiền của cô ta, vì tôi cần tiền làm phẫu thuật.

Nhưng tôi đã gom đủ tiền, đã chuyển vào tài khoản của Hứa Tuấn Kiệt.

Tôi không còn nợ cô ta gì nữa.

Nhưng cô ta đã lên tiếng trước, dù tôi có nói gì đi nữa cũng không ai tin tôi.

Tôi ôm đầu, nhớ lại cảnh tôi nhận tiền của cô ta, nhớ lại những lời vô tình của Hứa Tuấn Kiệt khi anh ta muốn chia tay, nhớ lại cảnh tôi đau đớn trong bệnh viện khi làm phẫu thuật...

Nước mắt tôi rơi xuống như mưa.

Đột nhiên, có ai đó ôm lấy tôi.

"Ôn Đóa Đóa, đứng lên đi."

Là Lục Ngôn.

"Em không làm sai gì cả, sao phải khóc, đứng lên, anh ủng hộ em."

Anh ấy rất dữ, nhưng tôi lại cảm thấy yên bình lạ lùng.

Tôi nắm tay anh ấy để đứng dậy, mở ứng dụng ngân hàng, đưa lịch sử chuyển khoản cho cô gái kia xem.

"Tiền tôi đã trả lại cho cô từ lâu rồi, nếu cô thích tìm đàn ông trong đống rác, tôi còn ghét cả rác thừa nữa, Hứa Tuấn Kiệt kiểu đàn ông đó, cho tôi tôi còn không thèm lấy."

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Cô gái kia vẫn không chịu buông tha, "Cô mang LV giả, ăn mặc hoa hòe đi dự lễ kỷ niệm, chẳng phải để câu mối sao, sao tính làm bộ thanh cao với tôi?"

LV giả?

Tôi ngẩn người.

Cô gái kia khinh bỉ nói, "Nếu muốn bám lấy đại gia thì nói thẳng, chú tôi vừa mất vợ, tôi có thể giới thiệu cô cho chú ấy."

Lục Ngôn lạnh lùng nói: "Ai cho phép cô giới thiệu bạn gái của tôi cho người khác?"

Cô gái kia trợn mắt, "Anh là bạn trai của cô ấy?"

14 [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-thay-sep-ba-dem-lien-tiep/chuong-10.html.]

Lục Ngôn mặc bộ vest may đo chỉnh tề, đồng hồ nhìn có giá trị không tồi, đừng nói đến cô gái kia không tin, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng tin.

Lục Ngôn à Lục Ngôn, vì để ủng hộ tôi mà anh cũng vất vả quá rồi.

Tôi nhìn Lục Ngôn, anh cũng nhìn tôi, nói sao nhỉ, nhìn lâu quá cũng hơi ngượng.

Tôi đang định tránh đi ánh mắt của anh thì anh cúi đầu xuống, rồi hôn tôi.

Không né tránh, không ngập ngừng, chỉ là một nụ hôn thật sự, dịu dàng và quyến luyến.

Tôi không còn biết gì nữa.

Khi nụ hôn kéo dài kết thúc, đám đông cũng tản ra.

Hứa Tuấn Kiệt bị cô gái kia giận dữ kéo đi.

Cả hành lang chỉ còn lại Bạch Gia Vỹ không biết đến từ lúc nào, cùng tôi và Lục Ngôn.

Bạch Gia Vỹ khẽ cười, "Anh thích Ôn Đóa Đóa sao?"

Lục Ngôn siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Đúng vậy."

Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.

Lúc này Lục Ngôn đã giúp tôi, giờ là lúc tôi giúp anh ấy để Bạch Gia Vỹ từ bỏ.

Tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má anh.

Bạch Gia Vỹ nhìn tôi một cái đầy phong độ rồi bỏ đi.

Tôi nhanh chóng rút tay khỏi Lục Ngôn.

Mơ mộng quá lâu, chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra, cuối cùng cũng sẽ bị phản phệ.

Lục Ngôn nhìn bàn tay trống rỗng, nhíu mày không vui.

Tôi định chạy đi thì anh nắm lấy đuôi tóc tôi.

"Đóa Đóa, đói rồi, đi ăn đi."

Tôi rùng mình. Cái tính khôi hài c.h.ế.t tiệt của anh ấy lại xuất hiện không đúng lúc!