10
"Công ty là đứa con mà anh đã nuôi dưỡng từ đầu."
"Nếu anh thật sự nghĩ vậy, thì đã không giành công ty từ tay tôi."
"Xin lỗi, nhưng..."
"Nếu công ty thật sự phá sản, tôi sẽ nghĩ đến việc mua lại nó."
Giọng anh ấy nghe như thể anh ấy đang mong chờ công ty phá sản.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi về đến nhà, anh ấy giơ tay lên, lười biếng nói: "Bà chủ, hôm nay mang gì ngon cho tôi?"
Từ lần trước tôi nói sẽ nuôi anh, anh bắt đầu gọi tôi như vậy.
Tôi lấy món mousse xoài ra, muốn hỏi nhưng lại không dám.
Sau đó tôi nhìn thấy trên hộp đựng bằng nhựa trong suốt có dán mấy chiếc lá mùa đông, giống hệt với những chiếc lá trong khu vườn của khu dân cư.
Lục Ngôn thông minh lắm, anh ấy chỉ cần nhìn là biết ngay mọi chuyện, nhận lấy mousse rồi hừ một tiếng khinh bỉ.
Vậy thì hỏi cho rõ ràng thôi.
"Chẳng lẽ anh là người đã để lộ thông tin đấu thầu?"
"Phải."
Tôi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ anh ấy lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
"Anh bảo tôi quay lại công ty là để lợi dụng tôi phải không?"
11
Lục Ngôn tức giận vô cùng, "Từ đầu đến cuối tôi đâu có bắt em phải nói gì."
Đúng, anh nói không sai, là tôi tự ngu ngốc.
"Lục Ngôn, tôi đã nhìn nhầm anh."
"Ôn Đóa Đóa, em trưởng thành hơn một chút được không, thương trường như chiến trường, khi họ đ.â.m d.a.o vào tôi, có ai đồng cảm với tôi không?"
Trưởng thành hơn một chút! Trưởng thành hơn một chút!
Những gã đàn ông như này chỉ biết bảo người ta trưởng thành hơn chút thôi!
Tôi chỉ tay ra ngoài, tức giận run người, "Biến đi!"
Lục Ngôn ngạc nhiên, "Tôi tưởng em sẽ ủng hộ tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-thay-sep-ba-dem-lien-tiep/chuong-8.html.]
"Tôi chỉ hy vọng anh thắng một cách chính đáng."
Lục Ngôn trầm ngâm, "Tôi hiểu rồi."
Anh ấy gọi vài cuộc điện thoại, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Bạch Gia Vỹ, "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."
Sau khi cúp máy, anh ấy nhìn tôi một cách đáng thương và bất lực: "Vẫn bảo tôi biến đi sao?"
"Anh sao lại thay đổi nhanh vậy?"
Anh thở dài, vẻ mặt đầy ưu sầu, "Tôi sợ bà chủ không nuôi tôi nữa."
Tim tôi đập thình thịch, Lục Ngôn vì tôi mà trở nên không trưởng thành, không được, sau này tôi phải đối xử với anh ấy tốt hơn, tốt hơn nữa—tôi sẽ cung cấp đủ đồ ăn vặt cho anh ấy!
Tôi vẫn tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho Bạch Gia Vỹ, nhưng đã học khôn hơn, về nhà tuyệt đối không nhắc đến công việc.
Đại học A sắp tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm, Bạch Gia Vỹ muốn tôi đi cùng cô ấy, còn nhờ tôi mang một chiếc thiệp mời cho Lục Ngôn.
Tôi không muốn nhận, Lục Ngôn giờ khó khăn như vậy, tôi không muốn anh ấy đến đó để bị người ta chế giễu.
Tôi nói dối, "Tôi không biết anh ấy ở đâu."
Bạch Gia Vỹ nhìn tôi như muốn xuyên thủng tôi bằng ánh mắt, "Cách đây không lâu, không phải cô đã gửi đồ cho anh ấy sao?"
Ánh mắt của tổng giám đốc sắc bén, ánh mắt của nữ tổng giám đốc còn sắc bén hơn.
Tôi không chống đỡ nổi, đành thua cuộc, "Đúng, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi."
Tôi mang chiếc thiệp mời dát vàng về nhà, ban đầu không định đưa cho Lục Ngôn.
Nhưng Lục Ngôn giờ như một con ch.ó cưng ở nhà, tôi mỗi ngày mang đồ ăn vặt về cho anh ấy, anh ấy đã quen với việc mở túi của tôi ngay lập tức.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy thiệp mời.
Anh ấy xem xong rồi để sang một bên, mở hộp bánh kem sầu riêng ra.
Trên mặt không có gì khó chịu.
Tôi khẽ hỏi anh có đi không.
Anh ấy lại hỏi tôi có đi không.
"Đi chứ, Bạch tổng muốn mang tôi đi cùng."
"Vậy tôi không đi nữa."
Tôi muốn xoa đầu anh, thật là một đứa trẻ tội nghiệp, quả nhiên tự trọng vẫn không chịu nổi.